Edit: Na
Giờ ngọ hôm nay, Ngọc Tú nằm trên chiếc giường đặt ở phía trước cửa sổ nhỏ mơ màng như sắp ngủ.
Trong viện đột nhiên truyền đến một chút động tĩnh, nàng nâng mí mắt lên nhìn nhìn chợt thấy bên cái tường ngăn viện trước viện sau có một thiếu nữ 15-16 tuổi đang đứng đó, cả người mặc một bộ quần áo mỏng màu hồng phấn có dáng người nhỏ bé xinh xắn, lúc này đang từ khe hở của cửa nhìn ra tiền viện.
Ngọc Tú dùng đầu óc mơ màng suy nghĩ không biết cô nương kia từ nơi nào tới, nàng từng nghe nữ đầu bếp nữ nhắc tới Trương đại nương có một nữ nhi cỡ tuổi này lớn lên xinh đẹp như hoa như ngọc nên đây chắc là nàng ta.
Nàng muốn đến chào hỏi một cái nhưng tối hôm qua bị phụ tử hai người lăn lộn đến không ngủ được, hiện tại trời lại oi bức rất mệt mỏi nên nàng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sau giờ ngọ nàng tỉnh lại thì cô nương kia đã rời đi.
Nàng theo thường lệ đi đến phòng bếp, trước khi ngủ nàng có nấu một nồi chè đậu xanh, lúc này đã có thể uống được rồi.

Nàng tự mình nếm một miếng thấy ổn mới đi kêu Lâm Tiềm đến lấy.
Vừa vặn nữ đầu bếp cũng tới chuẩn bị bữa tối, thấy Ngọc Tú liền nói: "Nương tử ngươi đúng là người chăm chỉ có tấm lòng tốt, trời nóng như vậy mà ngươi còn nhớ tới mấy hài tử ở tiền viện kia."
Ngọc Tú cười nói: "Cái gì mà tấm lòng tốt chứ, do ta cũng thèm nên sẵn tiện làm nhiều chút thôi.

Đại nương khát sao? Nào tới uống một chén đi."
Nữ đầu bếp cầm uống một chén, Ngọc Tú lại nói: "Vào giờ ngọ lúc ta đang mơ màng ngủ hình như ta có thấy một cô nương mặc áo hồng, đại nương có biết đó là ai không?"
Nữ đầu bếp nghiêng đầu suy nghĩ rồi hiểu ra, nói: "Là nữ nhi của A Xuân, nàng ta tới đây tìm nương của mình."
A Xuân trong miệng bà là Trương đại trương.
Ngọc Tú gật đầu nói: "Ta cũng đoán như thế, đáng tiếc lúc ấy ta buồn ngủ quá không tới chào hỏi được chỉ vội vàng nhìn một cái, cô nương kia lớn lên đúng là rất xinh đẹp."
Nữ đầu bếp nữ khẽ thở dài, "Tiểu Như lớn lên cũng được, đáng tiếc nàng ta lại giống nương mình, số nàng ta không được tốt lắm."

Lúc trước Ngọc Tú đã từng nghe nữ đầu bếp nói qua, Trương đại nương ở goá từ hồi còn trẻ bà chỉ dựa vào việc giặt quần áo may vá nuôi lớn hai con nhỏ, khi nữ nhi Tiểu Như mười lăm tuổi thì có đính hôn, vào ngày thành thân nàng ta vừa qua khỏi cửa trượng phu đã đột ngột chết, nhà chồng sợ nàng ta là sao chổi nên đem người trả về gấp.

Ông trời cho nàng ta vài phần nhan sắc nên ở nhà mẹ đẻ thường có người không đàng hoàng tới quấy rầy, gia đình người bình thường cảm thấy nàng ta không giữ mình sạch sẽ vì thế đến giờ cũng không có ai đến cầu hôn.
Nữ đầu bếp nói: "Đúng là một cô nương tốt, nương nàng ta ở chỗ này làm việc nên nàng ta thường xuyên tới đây giúp nương mình khâu vá, tay nghề nàng ta không tệ đâu."
Ngọc Tú cười nói: "Có lẽ do trước đây ta không để ý hôm nay ta mới gặp được nàng ta, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ trò chuyện với nàng ta."
Đêm đến Ngọc Tú ngồi ở dưới ánh đèn sửa sang lại quần áo, thu dọn đến đồ luyện công của Lâm Tiềm nàng nhẹ nhàng ơ một tiếng, cầm quần áo giũ ra nhìn kỹ.
Nàng thấy dưới nách quần áo có một miếng vải, ban đầu có một vết rách mà lúc này đã được khâu lại một cách tinh tế, miếng vải ở chỗ rách có thuê một bó trúc dài, nếu không dùng tay sờ thì quả thật không phát hiện ra.
Quần áo Lâm Tiềm là do Trương đại nương giặt, nếu có bị hỏng cũng là do bà may lại, Ngọc Tú nhớ hồi trước bà có từng may vá đồ, đây chỉ là một vết vá thôi mỗi ngày đều có nhiều quần áo để xử lý như vậy làm sao có thời gian may từ từ như thế.

Cây trúc trước mắt đây chỉ sợ là phải mất một hai canh giờ mới có thể thêu xong, hơn nữa nhìn thói quen hạ kim thấy không giống do Trương đại nương làm.
Ngọc Tú nhớ tới vị cô nương mà giờ ngọ mình nhìn thấy, thầm tự hỏi chẳng lẽ là do nữ nhi Trương đại nương làm? Nhưng tại sao nàng ta lại may cái này lên quần áo Lâm Tiềm? Hay là ai nàng ta cũng đều thuê như vậy?Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Dù sao cũng không hiểu gì cả, Ngọc Tú không nghĩ nữa đem quần áo gấp lại rồi đặt ở đầu giường để tiện cho Lâm Tiềm mặc vào ngày mai.
Gấp quần áo xong nàng đưa mắt nhìn Thất Thất, thấy hài tử vẫn an tĩnh ngủ liền an tâm mà đem kim chỉ lấy ra.
Lâm Tiềm yên lặng không một tiếng động mà tiến qua ôm chặt nàng từ phía sau, chôn đầu vào sau gáy nàng ngửi.
Ngọc Tú thấy có hơi ngứa nghiêng đầu tránh né, cười nói: "Đừng làm loạn, để thiếp thuê đoá hoa này cho xong đã nào."
Tầm mắt Lâm Tiềm lướt qua vai nàng và rơi vào trong vạt áo nàng.

Đêm đó Ngọc Tú cởi bỏ áo lót ra thấy thoải mái nên hễ tối về phòng là không muốn mặc nó nữa mà chỉ mặc một cái áo mỏng bên ngoài, lúc đầu còn cảm thấy không được tự nhiên rồi từ từ nó cũng thành thói quen.

Bộ dáng này của nàng càng để cho người nào đó tiện hơn, đôi mắt gần như nhìn không đủ.
Lâm Tiềm nói: "Nàng cứ thêu của nàng." Hắn làm chuyện của hắn.
Hơi thở nóng rực phà vào bên tai, nàng ở chung với hắn nhiều sao Ngọc Tú không biết lòng hắn đang nghĩ gì, giờ bị hắn ôm như vậy nàng biết tỏng đêm nay sẽ không được yên tĩnh thêu thùa.

Chỉ là nàng cũng không nghĩ sẽ đồng ý ngay mà nàng có ý chơi xấu, đặt chiếc mông thịt lên trên đùi hắn rồi cọ cọ, miệng thì nói: "Mau buông ra, nóng quá à."
Hơi thở Lâm Tiềm đột nhiên nặng nề thêm, cả hai tay cũng siết chặt lại mà không thả Ngọc Tú ra, hắn cũng không dám tùy tiện hành động chỉ khàn giọng hỏi nàng: "Nương tử, eo nàng còn đau không?"
Ngọc Tú bực bội nói: "Chàng nói thử xem?" Từ hồi đầu mùa hè người này dường như có rất nhiều tinh lực, hàng đêm đều quấn quýt si mê làm cho ngày nào eo nàng cũng bủn rủn, ban ngày thì buồn bã ỉu xìu.

Nàng còn có chút lo lắng ở trong lòng, hai người thường xuyên như vậy sợ là bảo bảo thứ hai sẽ nhanh tới thôi, Thất Thất vẫn còn nhỏ nàng không muốn bị phân tâm vì thế lần nào cũng kêu hắn ra bên ngoài, nhưng nàng vẫn sợ cá sẽ lọt lưới.
Bàn tay Lâm Tiềm xoa bên eo nàng, nhẹ nhàng xoa bóp, "Ta xoa giúp nàng."
Ngọc Tú than nhẹ trong lòng, đem kim chỉ đặt lên bàn, xoay người đối mặt với hắn dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, cả gương mặt dán vào trước ngực hắn, ngón tay thì chọc chọc vào ngực hắn nói: "Thiếp có hơi lo lắng, Thất Thất nhỏ như vậy nếu lại có thêm một hài tử nữa thì sao thiếp có sức để chăm sóc đây."
Lâm Tiềm nói: "Trước mắt không cần hài tử nữa." Một nhi tử đã lấy hết nửa sự chú ý của nương tử rồi, có thêm một hài tử nữa hắn sợ mình sẽ bị ném qua một góc mất.
Ngọc Tú nặng nề chọc chọc hắn, "Chàng chỉ biết nói ngoài miệng mấy lời tốt đẹp đó, chàng như vậy......!chàng quấn thiếp như vậy làm sao không có hài tử được?"
Lâm Tiềm nhấp môi, "Ta chỉ muốn ôm nàng." Vừa nhìn thấy nương tử hắn đã muốn đem người ôm vào trong ngực, ôm nàng thật chặt, xoa bóp da thịt mềm mại trên người của nương tử, ngửi ngửi mùi hương của nàng hắn đã cảm thấy an tâm rồi.

Đến nỗi nơi nào đó của cơ thể phản ứng hắn cũng không khống chế được.
Ngọc Tú nhẹ nhàng hừ một tiếng, ngoài miệng chỉ biết nói mấy lời dễ nghe, gì mà chỉ muốn ôm nàng, vậy cái thứ cứng cứng phía dưới đang chọc vào nàng là cái gì? Chày gỗ sao?

Nghe nương tử hừ nhẹ, Lâm Tiềm buồn bã nói: "Nó tự lên mà."
Nghe giọng điệu hắn như đang bị ủy khuất.

Ngọc Tú thầm cười, có đôi khi nàng cảm thấy nàng đang nuôi hai đứa nhỏ vậy, người nhỏ thì muốn người dỗ muốn người ôm, còn người lớn kia thì lại ôm nàng và muốn nàng dỗ.
Lâm Tiềm lại nói: "Một chút nữa ta đi tắm rửa." Ý tứ trong lời nói tựa như đang muốn nàng tin tưởng hắn, hôm này hắn thật sự chỉ ôm nàng chứ không làm chuyện khác.
Nhưng có một cây gậy gộ nóng như vậy ai có thể yên tâm để cho hắn ôm nữa? Huống chi hơn nửa đêm đi ra ngoài tắm nước lạnh cuối cùng người cũng sẽ ngã bệnh ngay.

Ngọc Tú trong miệng nói ngại hắn nhưng lại đau lòng cho hắn, nhớ tới lời trước khi xuất giá nương có chỉ dạy trên mặt nàng như có gió Đan Hà quét qua, nàng cắn môi lặng lẽ đưa một tay xuống thử thăm dò rồi dừng ở phía trên.
Cả người Lâm Tiềm đều bị chấn động, hắn lập tức đè tay nàng lại lắp nói: "Nương, nương tử, nàng đừng nhúc nhích." Hắn đã nói đêm nay không động vào nàng, nếu như bị đụng vào hai cái không ức chế được sẽ bị nương tử chê cười mất.
Ngọc Tú vốn cũng không biết phải làm sao, nàng thật sự rất xấu hổ, có thể do thấy hắn luống cuống tay chân nên lá gan nàng liền to lên, cách lớp vải mà vẽ lại hình dáng cái chày gỗ thường xuyên làm xấu trên người nàng.
Lâm Tiềm thở dốc càng nặng nề hơn, một tay ngo ngoe rục rịch đang định di chuyển từ eo nàng lên.
Ngọc Tú nũng nịu nói: "Không được lộn xộn."
Lâm Tiềm liền dừng tay lại không dám động đậy nữa, trên trán xuất hiện nhiều hạt mồ hôi lớn, hắn khàn giọng nói, "Nương tử, nàng cũng đừng nhúc nhích."
Ngọc Tú nghiêng đầu nhìn hắn thấy khóe mắt đã ửng đỏ, gương mặt đám mây đỏ, nàng cắn môi dưới nói: "Chàng không được cử động, thiếp sẽ cử động."
Nói xong khẽ cắn môi gạt tay hắn, đôi tay trắng nõn mềm mài thăm dò vào bên trong.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Với Lâm Tiềm mà nói, tư vị của đêm nay quả thật rất kỳ diệu và dày vò, hắn sợ hắn sẽ không bao giờ quên được dáng vẻ nưởng tử ngồi ở trên người hắn với gương mặt đỏ bừng và cặp mắt mơ màng mà nhìn hắn.
Ngày hôm sau, không chỉ có eo bủn rủn mà cả tay Ngọc Tú cũng trở nên đau nhức đến độ không cầm kim chỉ nổi.

Nàng ôm Thất Thất ngồi ở bên cửa sổ, thỉnh thoảng trên gương mặt xuất hiện vài phần đỏ.
Trong lúc vô tình nàng giương mắt nhìn thấy cô nương hôm qua lại tới nữa, hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy dài trắng như trăng non và đứng ở bên bức tường ngăn đó.
Ngọc Tú nhớ tới cây trúc trên quần áo của Lâm Tiềm, thầm nghĩ tay nghề của nàng ta đúng thật là không tệ, nghĩ tới quá khứ của nàng ta trong lòng nổi lên chút thông cảm*, huống chi nàng ở trong viện một thời gian dài như vậy khó gặp được một người ở độ tuổi này, nàng cũng muốn trò chuyện với nàng ta nên ôm Thất Thất đi từ hành lang gấp khúc vòng qua.

*Nguyên văn: đồng bệnh tương liên (同病相怜): đồng bệnh tương lân; cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau; vét bồ thương kẻ ăn đong.
Hai mắt cô nương hai nhìn chằm chằm vào tiền viện không biết đang nhìn ai nên không phát hiện có người tới gần.
Ngọc Tú không định dọa nàng ta, nàng dừng lại cách nàng ta vài bước, lúc này mới cười nói: "Vị cô nương này, bên ngoài nắng nóng lắm không bằng theo ta vào phòng ngồi đi?"
Ngọc Tú thấy nàng ta kinh ngạc chậm rãi quay đầu.

Nhìn kỹ nàng ta đúng thật không tệ, gương mặt nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt ngập nước, mũi hơi nhếch, cái miệng nhỏ nhấp nhẹ, cả người mảnh khảnh, chỉ đứng như vậy cùng với bộ dạng nhu nhược đáng thương cũng đủ làm cho người ta thương xót.
Ngọc Tú lại cười cười, ôm Thất Thất nhẹ nhàng lắc lắc, nói: "Ta thấy ngươi đứng ở đây lâu rồi mà bên ngoài nóng như vậy, ngươi đừng phơi nắng rồi bị bệnh.

Ngươi đừng sợ, nam nhân nhà ta làm việc ở võ quán này, ta cũng có quen với nương ngươi."
Cô nương kia ngấp miệng, nói: "Ta biết, ngươi là nương tử của Lâm đại ca."
Ngọc Tú nghe xong thấy có hơi ngạc nhiên, thật ra đây là lần đầu nàng nghe thấy có người gọi Lâm Tiềm là Lâm đại ca.

Mấy người nữ đầu bếp bọn họ đều gọi là Lâm giáo đầu, học đồ hắn kêu hắn là đại sư phụ, kêu Tiêu Lâu nhị sư phó, mà Tiêu Lâu thì kêu hắn là đại sư huynh.
Nàng nghe ngữ khí của cô nương này hình như nàng ta quen biết với Lâm Tiềm, muốn hỏi lại mà thấy cô nương kia nhìn nàng một cái rồi xoay người vội vàng rời đi.
Ngọc Tú muốn kêu nàng ta lại nhưng sợ kêu lớn sẽ quấy rầy mấy học đồ đang tập võ ở trước nên chỉ đành từ bỏ.
Đêm đến nàng hỏi Lâm Tiềm: "Nữ nhi Trương đại nương tên là Tiểu Như, chàng có quen nàng ta không?"
Lâm Tiềm lắc đầu, "Không quen."
Đúng là kỳ lạ, Ngọc Tú thầm nghĩ.

Nàng không nghĩ Lâm Tiềm sẽ nói dối nàng, xem ra để lần sau gặp lại vị cô nương kia nàng phải hỏi một chút mới được..