Tiêu Thừa Dập bận rộn suốt từ buổi sáng trừ tịch đến buổi tối mùng một, tế thiên, tế tổ, triều bái…… Lúc này lại sắp phải đi thỉnh an Thái Hậu.

Tiêu Thừa Dập ngồi ở trên liễn vàng, tay đỡ đầu, ngón tay cái ấn ở huyệt Thái Dương, ấn vào rất đau, sau lại cảm thấy thoải mái.
Đi được nửa đường, Tiêu Thừa Dập đột nhiên nhớ tới tiểu tài tử tham ăn tham ngủ kia, giơ tay gọi Cao Lương đến trước mặt, hỏi: “Bảo ngươi tra người, tra đến đâu rồi?”
Cao Lương vội nói: “Đã tra, đang muốn chờ Hoàng Thượng nghỉ ngơi thì nói cho Hoàng Thượng.”
“Nói.” Tiêu Thừa Dập ra lệnh.
Cao Lương theo sát liễn vàng, giọng nói không lớn không nhỏ, không nhanh không chậm: “Vị tài tử kia họ Trang, xuất thân từ Trường Thanh Hầu phủ.”
“Trường Thanh Hầu phủ?” Tiêu Thừa Dập cảm thấy hơi ngoài ý muốn, thả tay đang ấn trán xuống.
“Vâng, là tam cô nương con vợ lẽ của Trường Thanh Hầu phủ, khi còn nhỏ từng bị mẹ mìn bắt cóc, mùa đông năm kia được tìm trở về.” Cao Lương nói.

Tiêu Thừa Dập lạnh lùng hừ một tiếng: “Thế cũng trùng hợp thật.”
Cao Lương cười nhạt một tiếng: “Đúng là hơi trùng hợp, đoạn này còn có chút khúc mắc, Hoàng Thượng muốn nghe không?”
“Nói.” Tiêu Thừa Dập liếc Cao Lương một cái.
Cao Lương vội nói: “Mười ba năm trước, kinh thành có mấy mẹ mìn, bắt cóc mấy đứa trẻ, một trong số đó là vị tam cô nương của Trường Thanh Hầu phủ này, hiện giờ là Trang tài nhân.

Theo lão nô biết, mẹ đẻ của Trang tài nhân trước khi nàng bị bắt cóc đã lìa trần, nàng là một thứ nữ, Trường Thanh Hầu phủ vốn không để trong lòng, mấy năm nay cũng không tìm kiếm.

Năm ngoái có thể tìm về, là bởi vì năm đó có một đứa trẻ của nhà khác vẫn luôn được đi tìm, án được phá, bắt được mẹ mìn, cũng khai ra chỗ mà những đứa trẻ năm đó bị bán.

Trường Thanh Hầu phủ biết được nơi mà Trang tài nhân bị bán, vẫn chưa đi tìm, cho đến khi…”
“Cho đến khi trong cung tuyển tú.” Tiêu Thừa Dập lạnh lùng nói.
“Đúng vậy.” Cao Lương khom lưng đáp lời, “Trường Thanh Hầu phủ vốn do tứ cô nương tiến cung, hiện giờ Trang tài nhân là thế thân nàng ta tiến cung.”
“Trường Thanh Hầu phủ thật to gan.” Tiêu Thừa Dập lạnh lùng cười một tiếng, “Nàng bị người ta bắt đến chỗ nào, tìm về từ chỗ nào?”
Cao Lương nói: “Nếu kể tiếp chuyện thì cũng hơi loằng ngoằng, từ sau khi Trang tài nhân này bị bắt cóc, không ăn không uống không ngủ, ngốc nghếch, mẹ mìn đánh chửi không có tác dụng liền nửa đường bán nàng cho một phú hộ.

Tới nhà phú hộ này, chỉ còn nửa cái mạng, nhưng nàng vẫn không ăn không uống, phú hộ cảm thấy nàng không sống được lâu, liền ném nàng đi, rồi lại được một cặp phu thê mở quán mì trong trấn nhặt về, nuôi sống sót.”
“Kể ra cũng là đứa nhỏ đáng thương.” Tiêu Thừa Dập nhàn nhạt nói.

“Lão nô cảm thấy tài tử là cát nhân tự có thiên tướng, trước chịu cay đắng sau hưởng ngọt ngào.” Cao Lương nói.
Tiêu Thừa Dập nhìn Cao Lương, hừ một tiếng: “Ngươi thật biết bói toán, ai cho nàng ngọt chứ?”
Cao Lương cười trêu chọc: “Hiện giờ nàng ở trong cung thân là ngũ phẩm tài tử, đã là ngọt rồi mà.”
“Nói nhảm.” Tiêu Thừa Dập lạnh lùng nói.
Ý Hòa cung của Thái Hậu gần ngay trước mắt, Tiêu Thừa Dập không nói nữa.
Liễn vàng đi tới cửa Ý Hòa cung, Cao Lương tiến lên nâng Tiêu Thừa Dập xuống liễn.
Vào Ý Hòa cung lại có thể nghe thấy bên trong rất náo nhiệt, có lẽ hai cô cháu Thái Hậu cùng Hoàng Hậu đang nói chuyện phiếm thật vui.
“Hoàng nhi tới rồi.” Thái Hậu vừa nhìn thấy Tiêu Thừa Dập, nụ cười trên mặt hơi thu lại, Hoàng Hậu cũng thu nụ cười, đứng dậy hành lễ với Tiêu Thừa Dập.
“Mẫu hậu.” Tiêu Thừa Dập hành lễ của vãn bối, không coi là quá cung kính, trình độ qua loa lấy lệ so với hoàng hậu bên người Thái Hậu không phân cao thấp.
Nụ cười trên mặt Thái Hậu thu lại vài phần: “Hoàng nhi tới, bày đồ ăn ra đi.”
Hoàng Hậu liếc nhìn Tiêu Thừa Dập một cái, trong lòng thật sự coi thường, đâu phải là con nít, lấy không ăn cơm, không ngủ được để “Trừng phạt” mẹ ruột, kết quả chẳng phải là chính hắn phải chịu tội hay sao? Nếu cô mẫu còn có một đứa con ruột khác, hoàng đế này ắt đã sớm bị thay đổi rồi.
Khi dùng bữa quả nhiên như Hoàng Hậu dự đoán, Tiêu Thừa Dập dường như không ăn, Thái Hậu còn không chê phiền lụy mà khuyên, chỉ còn thiếu nước tự mình bón cho.


Tuy vậy, đồ ăn trước mắt Tiêu Thừa Dập vẫn vơi ít, thừa nhiều.
Hoàng Thượng ăn uống không tốt, Hoàng Hậu tự nhiên cũng không thể ăn thoải mái, trong lòng bực bội.
Xong bữa tối, Thái Hậu giữ hai người nói chuyện, trong lời nói vẫn than vãn chính mình không có cháu chắt vui vầy.
Tiêu Thừa Dập liền liếc nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu lập tức gục đầu xuống, đỏ mặt không lên tiếng.
Thái Hậu thấy thế cười, bảo hai người nhanh cùng nhau trở về.
Tiêu Thừa Dập cùng Hoàng Hậu trở lại Phượng Nghi Cung của Hoàng Hậu, hai người thuần thục mà mỗi người ngủ một giường, không quấy nhiễu nhau.
Sau khi Hoàng Hậu ngủ, rốt cuộc hơi chột dạ, sợ Tiêu Thừa Dập sẽ cáo trạng với Thái Hậu, bọn họ kỳ thật chưa bao giờ viên phòng, đào đâu ra con nối dõi.