“Được, được, là thần sai rồi.” Bùi Trúc chắp tay với Tiêu Thừa Dập, “Rốt cuộc là biểu tỷ của Hoàng Thượng, ngài nhường nàng chút đi.”
“Nàng suốt ngày không chọc giận ta là đã tốt rồi.” Tiêu Thừa Dập nói, “Thái Hậu nói cái gì liền nghe cái đó.”
“Với tính của nàng ấy, nếu nàng ấy dám cãi lời Khúc gia, cãi lời Thái Hậu thì sẽ không tiến cung làm Hoàng Hậu.” Bùi Trúc thở dài.
Tiêu Thừa Dập lắc đầu: “Cho nên rốt cuộc ngươi thích nàng ta vì cái gì? Không đầu óc, lại nhát gan.”
“Vì Hoàng Thượng chưa thích một ai sẽ hỏi như vậy, nếu đã có người thích thì sẽ không hỏi ra lời này, thích đó là thích.” Bùi Trúc nói.
“Thế thì may mắn ta không có, ngay cả ngươi cũng bị nàng ta làm hỏng đầu óc.” Tiêu Thừa Dập cười nhạo nói.
Bùi Trúc chỉ cười không lên tiếng, Tiêu Thừa Dập lại nói: “Ngươi có muốn trông thấy nàng ta hay không ?”
Bùi Trúc thở dài: “Hiện tại là giờ gì rồi, sao thần có thể gặp nàng chứ.

Thôi, nhịn một chút.”
Tiêu Thừa Dập không nói chuyện về Hoàng Hậu với hắn nữa, hai người nói về chuyện Tây Lăng lấn chiếm biên giới.
Tây Lăng quốc cùng Đại Lương cách nhau bởi một hoang mạc lớn, lãnh thổ bên trong Tây Lăng không phì nhiêu bằng Đại Lương, nếu gặp năm mùa màng không tốt sẽ quấy rầy dân chúng biên quan của Đại Lương.


Cướp lương thực, cướp súc vật, cướp người…… Bọn họ chỉ cướp với quy mô nhỏ, cướp xong liền trốn vào hoang mạc, mấy năm nay quân lính canh giữ biên quan cùng dân chúng hứng chịu kiếp nạn này.
Hiện giờ Bùi Trúc trong một năm thì có hơn phân nửa thời gian ở biên quan, mấy năm trước Tiêu Thừa Dập hứa hẹn, khi nào Tây Lăng quy thuận thì sẽ để hắn cùng Khúc Như Hinh, cũng chính là Hoàng Hậu được song túc song phi*.
(song túc song phi: hai con chim (trống và mái) cùng bay với nhau, ngụ ý hai người yêu nhau hòa hợp, luôn bên nhau như hình với bóng)
Bùi Trúc ở lại An Thái Điện đến khuya mới rời đi.

Khi Hoàng Hậu đi tiểu đêm, Minh Nguyệt nói với nàng: “Nương nương, Hoàng Thượng ban thưởng thức ăn cho Trang tài nhân, không giữ nàng lại thị tẩm.”
“Đã biết.” Hoàng Hậu cũng không quá để ý chuyện này.

Minh nguyệt lại nói: “Bùi tướng quân tiến cung, ở lại An Thái Điện trao đổi cùng Hoàng Thượng hồi lâu, vừa mới rời đi.”
Qua một hồi lâu Hoàng Hậu mới nói: “Biết rồi.”
Hồi kinh thì sao, tiến cung thì thế nào, chính mình và hắn đã sớm không có kết quả nữa.

Sau nửa đêm, Hoàng Hậu không thể ngủ tiếp.
Sau khi trở về từ An Thái Điện, Trang Thư Di lại ngủ ngon lành, tắm gội xong lại ăn no, thế nên ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Chu tài tử tới, liếc mắt một cái nhìn thấy hộp đồ ăn mà đêm qua Cao công công tự mình nâng trên tay.
“Chu tỷ tỷ tới, ta còn chưa chuẩn bị xong, ngươi cứ ngồi đi.” Trang Thư Di mới ngủ dậy, còn chưa trang điểm.
“Ta vội vàng tới từ sáng sớm là muốn chúc mừng muội muội đó.” Chu tài tử cười nói.
“Chúc mừng cái gì?” Trang Thư Di nói rồi đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, Xuân Tuyết trang điểm cho nàng.
Chu tài tử giả vờ tức giận nói: “Muội muội còn xa cách với ta, tự nhiên là chúc mừng muội muội thị tẩm đêm qua nha.”
“Thế à, không có thị tẩm mà.” Trang Thư Di nói.
Xuân Tuyết nhéo bả vai Trang Thư Di một chút, muốn bảo nàng đừng nói, nhưng nàng đã nói ra.
Chu tài tử nghe vậy, đi vài bước tới bên cạnh Trang Thư Di: “Không phải ban tắm sao, sao lại không thị tẩm?”

“Ừ, chỉ ban tắm thôi.

Lúc trước không phải như vậy sao?” Trang Thư Di nói.
Chu tài tử cười cười: “Thật ra cũng không phải chưa từng có……” Nghe nói Trang Thư Di không thị tẩm, trong lòng Chu tài tử cảm thấy may mắn, may mắn là Hoàng Thượng không phải thích người như Trang tài nhân, nếu Hoàng Thượng thích thì chính mình chẳng có cơ hội nào.
Còn về phần thưởng chút thức ăn, Chu tài tử không để ý, nàng lại ngồi trong chốc lát, Trang Thư Di vẫn chưa trang điểm xong đã rời đi.
Không bao lâu, toàn bộ Bắc Uyển đều biết, Hoàng Thượng thật sự chỉ ban tắm Trang tài nhân, cũng không bảo nàng thị tẩm, chẳng trách bị đưa về từ sớm.
Xuân Tuyết nghe thấy có người nói bóng gió, trong lòng mang theo tức giận, như vậy còn tốt hơn những kẻ còn không được ban tắm! Hơn nữa Hoàng Thượng còn ban thưởng rất nhiều thức ăn đó! Mất công tài tử vốn đang muốn chia cho bọn họ.
Trang Thư Di vốn định chia cho mấy tài tử hôm qua chơi ở chỗ nàng, nhưng sau khi nghe Xuân Tuyết nói liền không cho nữa, tự mình ăn ngon lành tận hai ba ngày mới hết.
Về sau Chu tài tử đi qua đi lại hai lần, nhưng Trang Thư Di cũng không nhắc đến việc này với nàng ta nữa, nàng không thích nói chuyện với người lắm miệng.

Chu tài tử cảm giác Trang Thư Di hơi lạnh nhạt với chính mình, trong lòng cảm thấy không thú vị, liền ít tới hơn.
Đảo mắt đã tới ngày mùng 6, ngày này y theo quy định của tổ tiên, Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi đại thần trong triều, quân thần cùng nhau ăn uống vui vẻ, thể hiện quân thần đồng lòng.
Trong bữa tiệc, Tiêu Thừa Dập liếc mắt quét tới chỗ trường Thanh Hầu, nhìn mỏ chuột tai khỉ, nhìn như thế nào cũng không giống là cha ruột của Tuệ Tuệ.

Tiêu Thừa Dập cảm thấy mặt mũi hắn phát tởm, nên không có thiện cảm.
Các mưu quan trong triều đều là cú vọ, cảm xúc của Hoàng Thượng thế nào không tránh khỏi con mắt của bọn họ, cả Trường Thanh Hầu và người bên cạnh ông đều cảm thấy hình như Hoàng Thượng chán ghét ông.

Trường Thanh Hầu tự nghĩ bản thân cùng con cháu trong nhà đều thật sự tuân thủ quy tắc, sao lại vô cớ khiến Hoàng Thượng chán ghét chứ, sau khi hồi phủ liền thấy buồn bực không nguôi.
Hầu phu nhân Chu thị thấy thế liền hỏi nguyên do, trường Thanh Hầu liền kể lại trên cung yến chính mình hình như khiến Hoàng Thượng ghét bỏ cho phu nhân nghe.
Phu nhân trầm tư một lát rồi nói: “Liệu có phải là tam nha đầu chọc Hoàng Thượng tức không?”
“Chậc… cũng có thể.” Trường Thanh Hầu hít hà một hơi, liền oán trách phu nhân, “Đã nói là nha đầu kia khờ ngốc, không nên vào cung, bà lại không nghe.”
Hầu phu nhân vừa nghe xong liền lo lắng: “Thế nào, không cho nó đi, chẳng lẽ bảo Thư Linh của chúng ta đi?”
Trường Thanh Hầu lẩm bẩm một tiếng: “Nói không chừng Hoàng Thượng bực bội chính là vì chúng ta bảo tam nha đầu thế thân đó.”
Nhất thời Hầu phu nhân cũng không xác định được, chỉ nói: “Ông đi hỏi thăm xem tam nha đầu ở trong cung rốt cuộc có phạm tội hay không, chẳng phải sẽ biết sao.”
Trường Thanh Hầu không kiên nhẫn nói: “Rồi nói sau, rồi nói sau.”
Trong An Thái Điện, Tiêu Thừa Dập trằn trọc khó ngủ, chỉ cần nhắm mắt một lát, liền cảm giác mí mắt chảy máu ra bên ngoài, cho dù ngủ say cũng rất nhanh bị ác mộng làm sực tỉnh.
Tiêu Thừa Dập nhớ tới tiểu tài tử có thể ngủ ngay tại cung yến, ngồi bật dậy.
“Cao Lương, chuẩn bị chút thức ăn rồi mang Trang tài nhân đến đây.”