Ánh mắt của thằng nhóc này quả thật khá đáng sợ, đặc biệt là sát khí hừng hực trên người.

Chẳng biết Tần Khải có phải là tay ghê gớm nào đó trong xã hội hay không nữa, nhỡ ông ta chọc anh tức giận, e rằng anh sẽ thật sự ra tay.
Thanh niên bây giờ chỉ cần không hợp ý là động tay động chân ngay, còn không biết nặng nhẹ.
Ông ta không dám lấy cái mạng già của mình ra đùa.
Triệu Hoành Quang nuốt nước bọt, đành hậm hực ngồi xuống.
Trong lòng thì nghĩ, không biết có nên tìm người xử lý thằng nhóc ngông cuồng này, để anh biết thế nào là kính già yêu trẻ hay không?
Thấy Triệu Hoành Quang bị mắng tối mặt, những người khác cũng không dám lên tiếng nữa.
Nhìn thấy anh cả bị Tần Khải áp chế đến mức không dám ho he gì, chẳng hiểu sao Triệu Diệu Quang lại cảm thấy rất kích động.
Kẻ ác cần được kẻ ác trừng trị.
Đối phó loại thân thích vô lương tâm không thể đánh lại cũng không thể nói lại này, vẫn phải cần kẻ xấu ra tay.
Và Tần Khải chính là kẻ xấu đó.
Nhìn thấy tất cả đều im như thóc, Tần Khải mới hài lòng bật dậy khỏi ghế.
“Đây là bác cả nhỉ?”
Đặt chai rượu xuống, Tần Khải vừa chỉ vào Triệu Hoành Quang - người có vầng trán sáng bóng, vừa hỏi.
Triệu Băng Linh khó hiểu nhìn anh, không biết đối phương lại sắp làm chuyện động trời gì.
Tần Khải cười cười, nói bằng giọng uy nghiêm: “Chẳng phải khi nãy mới nói ba anh em là người một nhà sao, thế mà các người còn có mặt mũi đến đây ép buộc cô ấy?”
“Ông cụ để Băng Linh làm chủ tịch chứng tỏ trong lòng ông ấy không tin tưởng hai gia đình các người.

Lời mà ông cụ không dám nói, hôm nay tôi sẽ lên tiếng thay ông ấy”.

“Các người chỉ là một đám tiểu nhân tham tiền phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, không có tư cách thừa kế số gia sản này! Đừng nghĩ Băng Linh là phụ nữ thì có thể dễ dàng ức hiếp cô ấy.

Nghe tôi nói đây, chỉ cần Tần Khải này còn ở nhà họ Triệu một ngày thì các người đừng hòng được như ý!”
Những lời này của Tần Khải có thể gọi là “đất bằng nổi sấm”.
Mọi người đều chết lặng, nhìn anh bằng những vẻ mặt khác nhau, bị chấn động đến mức không thốt nên lời.
Đôi mắt của vợ chồng Triệu Diệu Quang đều lấp lánh sáng lên.

Tần Khải đã nói ra tiếng lòng của họ.
Trong ba anh em nhà họ Triệu, Triệu Diệu Quang là người giống ông cụ nhất, tính tình mềm yếu, không dám tranh đấu với hai người anh.
Lại càng không dám thẳng thừng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Những lời Tần Khải nói ra lúc này đã giúp Triệu Diệu Quang thấy dễ chịu vô cùng.
Triệu Băng Linh cũng kinh ngạc nhìn Tần Khải.
Cô không ngờ tên ngốc này cũng có thể nghênh ngang đến vậy.
Chỉ vài câu nói đã biến những kẻ hống hách như hai gia đình bác cả, bác hai thành khúc gỗ, không dám ho he.
Lẽ nào chuyện này thật sự có chuyển biến?
Triệu Băng Linh cảm thấy hình như mình đã hiểu sai động cơ của Tần Khải.
Lần này, bác cả và bác hai thừa lúc ông cụ nhập viện, hợp sức tranh giành quyền lực, nói cho cùng cũng vì tiền.
Lòng người, nham hiểm và đáng sợ như thế đấy.
Nghe Tần Khải nói xong, vẫn có kẻ không phục mà lớn tiếng mắng chửi.
“Đồ ngu xuẩn! Không biết ông cụ tìm thằng điên này ở đâu nữa.


Mẹ nó, đúng là xúi quẩy”.
Tần Khải ngoái lại nhìn.
Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ ngồi cạnh Triệu Hoành Quang, tướng mạo khá trẻ, không biết là con gái hay vợ ông ta.
“Vợ ơi, đó là ai vậy?”
Tần Khải chỉ vào người nọ, đoạn quay lại hỏi Triệu Băng Linh.
Triệu Băng Linh sa sầm mặt.

Tên này đúng là xem lời cô nói như gió thoảng qua tai mà.
Lúc trưa cô đã trịnh trọng dặn dò Tần Khải rằng không được gọi cô là “vợ” trước mặt người khác.
Anh không nghe cũng đành, lại còn gọi một cách buồn nôn như vậy, đúng là kinh tởm.
Song cô vẫn kiên nhẫn đáp rằng: “Bác ấy là vợ thứ hai của bác cả, tên là Lưu Hiểu Vi”.
Nghe xong, Tần Khải mới ngộ ra gật gù.
Nhưng ngay sau đó, anh đã nửa cười nửa không mà bảo rằng: “Hoá ra là cưới lần hai, chẳng trách lại trẻ tuổi như vậy.

Xem ra năng lực trong chuyện ấy của bác cả vẫn mạnh lắm, chinh phục được cả một người phụ nữ lẳng lơ như vậy, còn làm người ta viêm vùng chậu, mà chắc bác cả vẫn chưa biết chuyện này đâu nhỉ?”
“Mẹ kiếp!”
Bị hậu bối khiêu khích trước mặt mọi người như vậy khiến Triệu Hoành Quang tái cả mặt.
Ánh mắt của ông ta cực kỳ lạnh lẽo, nhìn chòng chọc vào Tần Khải.

Lưu Hiểu Vi cũng biến sắc, vì chột dạ mà giận dữ gầm lên.
“Thằng khốn nạn! Mày đừng ngậm máu phun người, có tin tao xé nát miệng mày hay không!”
Đôi mắt Tống Nhan sáng lên.

Ban nãy Lưu Hiểu Vi là người đầu tiên công kích bà ấy, khiến bà ấy không biết phải đáp trả thế nào.
Không ngờ bây giờ Tần Khải lại nói hết chuyện riêng tư của Lưu Hiểu Vi cho mọi người biết.

Bà ấy cũng giống như Triệu Diệu Quang vậy, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Thật ra người nhà họ Triệu đều biết đời tư của Lưu Hiểu Vi rất hỗn loạn, chỉ vì thể diện của Triệu Hoành Quang nên không ai dám nói ra ngoài thôi.
Nhưng nào ngờ, lớp giấy này đã bị Tần Khải chọc thủng ngay trước mặt mọi người.
Tống Nhan cũng muốn làm cô ta xấu mặt để lấy lại thể diện, bèn cao giọng nói: “Tần Khải à, làm sao con biết người ta bị viêm vùng chậu thế?”
Tần Khải ngượng ngùng cười, phối hợp với Tống Nhan, vờ vịt đáp: “Mẹ vợ quên con là bác sĩ sao ạ? Con vừa nhìn là biết ngay người ta có bệnh.

À phải, còn bác hai nữa, cũng bệnh nặng lắm, cả nhà họ đều mắc bệnh tiểu đường cả”.
Tống Nhan chẳng biết anh nói thật hay giả, cho dù Tần Khải chỉ đơn giản là mắng họ có bệnh, bà ấy cũng thấy vui lòng.
“Mày mới mắc bệnh đấy! Đồ điên!”
Bác hai Hạ Lệ cũng nhảy dựng lên, vừa chỉ vào mũi Tần Khải vừa mắng mỏ.
“Bác hai có mắc bệnh hay không thì trong lòng tự biết.

Tôi nói nhé, nếu còn không mau chữa trị, chưa đầy năm năm, cả nhà các người đều sẽ đau ốm nằm liệt giường”.
Tần Khải nhẹ nhàng đảo mắt nhìn bà ta, ra vẻ chuyện không liên quan gì đến mình.
“Tao thấy mày đúng là chán sống rồi!”
Hạ Lệ giận run người, mặt thoắt xanh thoắt trắng.

Song do quá tức giận, lớp kem trắng và dày trên mặt bà ta đã xuất hiện vài vết nứt.
“Ối, chắc phải mấy tuần rồi không tẩy trang nhỉ, lớp kem nứt ra rồi này.

Bác hai sống thật tiết kiệm, rất đáng học hỏi!”
Tần Khải cười cợt nhả, vẻ mặt đầy trêu chọc.
“Mày!”
Hạ Lệ rất muốn tiếp tục mắng chửi anh.

Nhưng bà ta lại sợ một khi mắng tiếp thì lớp kem trên mặt sẽ rơi xuống, mà nhất là bà ta còn chẳng cãi lại được Tần Khải.
Ở nhà họ Triệu, bà ta chính là người giỏi cãi nhau nhất, không ngờ hôm nay lại gặp phải đối thủ.
“Hoành Quang! Gọi Tạ Hữu Quyền đến đây, em không tin là mình không xử lý được thằng oắt con có cha sinh không có mẹ dạy này! Đúng là không xem ai ra gì mà! Chỉ e là chốc lát nữa thôi nó sẽ cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta đấy”.
Lưu Hiểu Vi giận dữ đứng dậy, lớn tiếng ra lệnh cho Triệu Hoành Quang.
“Bà tám kia! Có gan thì mắng lại lẫn nữa xem!”
Tần Khải híp mắt lại, giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm.
Anh không có bố mẹ từ bé, sư phụ đã một tay nuôi anh khôn lớn.
Bố mẹ chính là vảy ngược của anh.
“Dĩ nhiên là tao có gan rồi! Thằng khốn nạn, mày là cái thá gì chứ, nghĩ mình lăn lộn ở bên ngoài vài ngày thì đã là ông chủ lớn ư? Nói cho mày biết, lát nữa tao sẽ cho mày thấy thế nào là xã hội thượng lưu thật sự! Thứ rác rưởi tự nghĩ mình giỏi như mày, còn chẳng có tư cách xách giày cho tao!”
Lưu Hiểu Vi mắng chửi bằng giọng nói vô cùng sắc bén, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Khải.
“Thế sao? Vậy thì tôi rất muốn thấy đấy”.
Tần Khải lập tức đanh mặt lại.

Nếu không vì anh nể mặt gia đình Triệu Băng Linh thì bây giờ bà tám này đã mất mạng rồi!.