“Bố, bố khoẻ thật rồi chứ ạ?”
“Cậu bạn, cậu làm thế nào vậy?”
Từ Vọng Đức há hốc miệng với vẻ đầy khó tin.
“Vấn đề nhỏ thôi mà, có gì khó đâu?”
Tần Khải phủi tay rồi tươi cười nói: “Chân ông bị phù là do viêm cơ tim gây ra, vì cơ thể quá âm nên ảnh hưởng tới thận.

Vì thế mới khiến máu huyết khó lưu thông, tôi đã đả thông huyệt vị cho ông rồi nên đương nhiên phải ổn thôi.

Lát tôi sẽ kê thêm đơn thuốc, giải phóng máu tụ ở chân, ông theo dõi thêm vài ngày là có thể về nhà”.
“Thần y, cậu đúng là thần y!”
Từ Vọng Đức không khỏi hô lên.
“Trước đó tôi đã tổ chức hội chẩn cùng vài chuyên gia, nhưng không ai tìm được phương án chữa trị, không ngờ cậu vừa ra tay là đã trị được bệnh ngay, đúng là Hoa Đà tái thế!”
Tần Khải thầm thấy đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh rồi nói: “Lần sau còn gặp tình trạng này thì ông đừng chữa bằng thuốc tây, cứ dùng trung y ấy.

Toàn kinh nghiệm mà tổ tiên bao đời để lại, không lệch được đâu…”
“Cậu nói phải, xin hỏi tên của cậu?”
Từ Vọng Đức gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Tần Khải như thấy một cô gái dang nude.
Nhất định ông ấy phải giữ vị thần y này ở lại bệnh viện mới được.
Tôn Thần cúng vội nói: “Không biết ân nhân họ gì? Tôi nhất định sẽ gửi quà cảm ơn”.

Cảm ơn? Được đấy, anh đang thiếu tiền mà.
Tần Khải giơ tay xoa cằm rồi nói: “Tôi là Tần Khải”.
“Ra là anh Tần!”, Tôn Thần gật đầu, sau đó vô thức nhìn sang con trai mình là Tôn Tấn Khôn: “Tiểu Khôn, còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn anh Tần đây đi”.
Song, Tôn Tấn Khôn chỉ đen mặt.
Anh ta không ngờ là Tần Khải có thể chữa khỏi cho bố mình thật, theo giao hẹn thì anh ta phải gọi Tần Khải là anh ư?
Thế có khác nào tát vào mặt anh ta đâu cơ chứ!
Đường đường một cậu chủ nhà họ Tôn mà phải làm em một thằng nhà quê ư? Người ngoài mà biết được thì còn đâu là thể diện nữa.
“Bố, con…”
Tôn Tấn Khôn lắp bắp không biết nói gì.
Tôn Thần nhíu mày: “Ô hay cái thằng này, hay lại gây chuyện gì rồi?”
“Không đến mức ấy đâu ạ”, Tần Khải cười nói với vẻ đắc ý.
“Chuyện là con trai ông đã cá cược với tôi, nếu tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông thì anh ta phải gọi tôi là anh.

Nhưng tôi đợi suốt từ nãy đến giờ mà chẳng thấy anh ta ho he gì”.
“Họ Tần kia, đừng có đắc ý sớm quá!”
Tôn Tấn Khôn nghiến răng với vẻ không phục.
“Bố, cô đừng nghe anh ta nói bừa, thật ra…”
Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Tôn Thần cắt ngang lời.
“Khỏi phải giải thích nhiều, đã nói được thì phải làm được.

Con trai, mau nhận anh đi”.
“Cái gì?”
Tôn Tấn Khôn tròn mắt ngạc nhiên vì nghĩ mình nghe nhầm.
“Bố, bố có nhầm không ạ?”
Anh ta là cậu chủ của một gia tộc lớn mà lại nhận một thằng nhà quê làm anh ư?
Không phục!
“Không!”, Tôn Thần lắc đầu, tỏ rõ vẻ kiên định.
“Đã là người nhà họ Tôn thì phải nói được làm được.

Nếu con không chịu thì sau này đừng gọi bố là bố nữa”.
Tôn Thần thừa sức nhìn ra Tần Khải là một nhân tài.
Đương nhiên ông ấy phải móc nối quan hệ với anh rồi.
Con trai mình mà đi theo Tần Khải thì kéo lại hưởng được chút hào quang.
Tôn Tấn Khôn chẳng biết nói gì nữa.

Nhìn thấy vẻ đắc ý của Tần Khải, anh ta chỉ muốn phát điên.
Nhưng thấy bố mình định cắt đứt quan hệ cha con, anh ta đành thoả hiệp.
“Anh”, Tôn Tấn Khôn nhi nhí nói.
“Hả? Anh hơi nặng tai, không nghe thấy”, Tần Khải kéo tai ra.
Tôn Tấn Khôn nén giận rồi hét lên: “Anh! Được chưa?”
“Ừ, phải thế chứ!”, Tần Khải có vẻ rất hưởng thụ: “Oa, cảm giác có em trai là thế này à, biết thế đã nhận thêm vài đứa rồi! Nào, gọi thêm vài câu nữa cho anh nghe”.
“Mẹ cái thằng này…”
Tôn Tấn Khôn giận tím mặt, nếu bố mình không có ở đây thì anh ta đã táng chết Tần Khải rồi.
“Thằng này nhà tôi tính là vậy, tôi thay nó xin lỗi cậu”, Tôn Thần cười trừ nói với giọng chân thành.
“Không sao, tôi không chấp vặt với trẻ con”.
Tần Khải xua tay: “Hình như có người đang gọi tôi, tôi xin phép! Này chú em, hôm khác đi uống với anh nhé, anh sẽ dẫn chú đi chơi”.
Dứt lời, Tần Khải mặc kệ bố con họ rồi chuồn thằng.
Vì đúng là có người đang gọi anh ở ngoài.
“Họ Tần kia, có giỏi thì ra đây, đừng làm con rùa rụt cổ”.
Trần Hải nhăn nhở đứng gào ở ngoài hành lang, khiến bao người đi qua phải chú ý.
Ông ta đang muốn có nhiều người đến xem.
Ông ta phải chà đạp lên Tần Khải trước mặt đám đông thì mới hả giận được.
“Gì mà cuống lên thế, vội đi đầu thai à?”
Một giọng nói bỡn cợt vang lên, Tần Khải đi ra từ phòng bệnh VIP.
“Hừ! Cậu đòi gặp viện trưởng còn gì, tôi mời viện trưởng đến rồi đây, để tôi xem cậu định giở trò gì!”, Trần Hải đắc ý nhìn Tần Khải.
Song, Tần Khải chỉ tỉnh bơ nói: “Tôi tưởng ông thức thời nên định tha cho ông, không ngờ ông lại là hạng hâm đơ này.

Nếu tôi là ông thì chắc chắn không dám mời viện trưởng đến cho thêm nhục đâu”.
Nhưng Trần Hải không hề hiểu ý của Tôn Khải cứ tưởng anh đang mắng mình nên càng tức hơn.

“Chết tới nơi rồi còn già mồm, tôi sẽ kiện cậu tội hành nghề trái phép, vô cơ gây sự, chờ mà ngồi bóc lịch đi”.
“Thế cơ à?”
Tần Khải khoanh tay cười, người ta đã muốn chết thì cản sao được.
Trần Hải căm phẫn nhìn anh, sau đó đi vào văn phòng trước: “Họ Tần kia, nếu là đàn ông thì vào đây với tôi”.
Úi chà, doạ nhau à? Tôi sợ ông chắc?
Tần Khải chắp tay sau lưng rồi tao nhã đi theo như đang đi doạ trong vườn hoa.
Viện trưởng Trương Huy và vợ chồng Triệu Diệu Quang đang ngồi ở đây.
Trần Hải vừa vào đã chỉ vào Tần Khải rồi mách ngay: “Viện trưởng, chính thằng oắt con này đã cố ý gây rối ở viện ta”.
Viện trưởng có mái tóc hoa râm quay lại rồi quan sát Tần Khải, sau đó nhíu mày.
Hình như nhìn anh hơi quen mắt.
“Viện trưởng, tôi đã kể với ông tình hình ban nãy rồi, họ đổ lỗi cho tôi, ông đừng tin họ”,
Trần Hải nhìn vợ chồng Triệu Diệu Quang rồi nói nhỏ gì đó với viện trưởng.
Cùng lúc đó, còn không quên nhìn Tần Khải với vẻ khiêu khích.
Thằng oắt, đấu với tao thì mày chỉ có thua thôi!
Ông ta nhìn Tần Khải với vẻ hả hê, như thể phần thắng đã nằm chắc trong tay.
Song không hề phát hiện Trương Huy không hề nghe ông ta nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Khải với vẻ kích động.
Ông ấy tháo kính xuống dụi mắt rồi lại đeo lên.
Đôi mắt ông ấy đỏ hoe, viện trưởng bỗng kích động như nhìn thấy bố mình..