Bấy giờ tôi mới bắt đầu không yên lòng. Tôi chỉ nghĩ tới giận dỗi tùy hứng chạy đi. Ông nội chắc chắn sẽ rất lo, điện thoại và tiền đều không có, chạy đi xa quá tôi đã quên đường về.

Trong phút chốc tôi luống cuống tay chân, chút đau lòng kia cũng bị tôi nén xuống.

Tôi muốn tìm một người đi đường giúp đỡ, mượn điện thoại một lát. Nhưng người đi đường vội vội vàng vàng, đều rất đề phòng. Tôi còn chưa kịp mở miệng liền nhận được ánh mắt nghi ngờ. Tôi nhụt chí, đi lang thanghông có mục đích.

Đi một lát thì mệt, tôi dứt khoát ngồi xuống trên ghế đá bên đường, thả lỏng suy nghĩ cũng như là nghỉ ngơi.

Tôi ngồi một hồi, giữa khe hở dòng người qua lại trông thấy một mảnh ánh đèn xanh đỏ đan xen.

Là đồn cảnh sát.

Tôi lưỡng lự một chút, cuối cùng đứng dậy đi qua bên đó.

Tôi quanh quẩn trước cửa đồn cảnh sát một hồi, cảnh sát gác cổng nhìn tôi hoài, cuối cùng tôi vẫn lấy hết can đảm đi vào.

Có vẻ lúc này đã không còn sớm, nhưng bên trong vẫn còn sáng đèn. Một cảnh sát thấy tôi liền đi tới, hỏi tôi làm gì, tôi lắp bắp, hơi lúng túng nói: "Em muốn... mượn điện thoại của chú cảnh sát... để gọi điện ạ".

Bốn chữ cuối tôi nói nhỏ xíu, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái khe để chui vào, cảnh sát đối diện cũng sững sờ, tạm thời không nói nên lời.

Lúc này một cảnh sát khác đi tới, người này rất có cảm giác tồn tại. Đi từ ngoài vào, khi còn cách xa tôi đã nghe thấy tiếng đế giày da nện lên sàn, tới gần lại trở thành tiếng quần áo ma sát. Tóm lại là không lúc nào là không phô diễn sự có mặt của mình

Người này xem ra còn trẻ tuổi, dáng rất cao, đầu đinh, mặt cười tươi rói. Anh ta tiện tay vơ một cái ly tráng men trên cái bàn thấp bên cạnh, uống một ngụm nước.

Hồi nãy tôi thấy trong ly có rất nhiều lá trà, anh ta cũng không ngại đắng, uống ừng ực, chắc là uống phải lá trà nên còn táp lưỡi mấy cái.

Anh ta để ly xuống bàn, hỏi vị cảnh sát tới trước: "Anh Phong, cậu bé này tới làm gì, báo án à?".

Cảnh sát nọ ngoắc ngoắc anh ta, nói: "Tiểu Trần, đi rót ly nước lại đây".

Anh ta, cũng là Tiểu Trần quan sát tôi một phen rồi đi. Cảnh sát được gọi là "anh Phong" thì dẫn tôi tới bên bàn ngồi xuống.

Vị cảnh sát Phong này là người rất hiền lành, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng từ tốn. Đầu tiên anh ta hỏi tôi gặp phải phiền phức gì, tôi đành nói tình huống hiện tại của mình cho anh ta, anh ta gật gật đầu ý đã hiểu.

Lúc này vị Tiểu Trần lại đi tới để một cái ly giấy trước mặt tôi, thuận thế ngồi xuống không đi.

Cảnh sát Phong vỗ đùi anh ta, anh ta cũng mặc kệ, cảnh sát Phong bèn không quan tâm nữa.

Tôi chỉ là muốn tìm người giúp, cảnh sát Phong cũng hiểu, liền lấy điện thoại của mình nói với tôi: "Tình huống này của cậu anh đã biết. Có điều bây giờ trễ rồi, nếu như cậu muốn liên hệ ai thì tốt nhất bảo đối phương tới đón cậu,nếu không thì tụi anh không yên tâm".

Tôi vươn tay nhận điện thoại, cảnh sát Phong cẩn thận mở khóa. Tôi cầm điện thoại nhập số của ông nội, khi nhập được một nửa không biết ma xui quỷ khiến sao mà lại xóa đi, nhập lại một số khác.

Mãi đến khi điện thoại gọi đi, bên kia vang lên một tiếng hơi khác nhưng tôi vẫn rất quen thuộc, tôi mới phản ứng lại áp loa lên tai.

Trong một lúc tôi không biết nói gì, cũng không mở miệng, bên kia lại "A lô" một tiếng, hỏi: "Xin hỏi tìm ai?".

Tôi im lặng chốc lát, anh lại nói: "Gọi nhầm số sao? Nếu không nói gì tôi cúp máy đây".

Tôi cuống quýt buột miệng nói: "Phổ tiên sinh!".

Tôi cũng không biết tại sao lại gọi cho anh nữa. Thực ra thì giờ tôi đã hối hận, nhưng lại thấy hơi không nỡ.

Giọng nói nghi ngờ của Phổ tiên sinh truyền ra từ trong loa: "Tân Cam?".

Tôi đáp: "Dạ, là em".

Phổ tiên sinh: "Cậu gọi cho tôi có chuyện gì? Đây không phải là điện thoại của cậu".

Tôi hé miệng, có chút không nói thành lời.

Phổ tiên sinh lại hỏi: "Tân Cam?".

"Phổ tiên sinh, anh có thể đến đón em không?".

Phổ tiên sinh ở bên kia hơi dừng lại, hạ giọng: "Tân Cam cậu đang ở đâu?".

"Em ở trong đồn cảnh sát".

Tôi nghe tiếng sột soạt vang lên bên đó, còn có giọng nói có phần gấp gáp nhưng vẫn dịu dàng của anh: "Hửm? Ở đồn cảnh sát nào, cậu đừng sợ, tôi đến ngay".

Tôi nhìn cảnh sát Phong một cái, cảnh sát Phong nói địa chỉ đồn cảnh sát, tôi thuật lại với Phổ tiên sinh.

Phổ tiên sinh lại vỗ về tôi vài câu, tôi nghe tiếng động cơ xe khởi động, sau đó Phổ tiên sinh cúp điện thoại.

Tôi trả điện thoại lại cho cảnh sát Phong, nói cảm ơn anh, cảnh sát Phong không để ý phất tay. Hình như anh có chuyện phải làm nên sau khi nói đôi câu với tôi liền đứng dậy đi.

Trước khi đi còn bảo Tiểu Trần kia ở lại.

Tôi và Tiểu Trần đưa mắt nhìn nhau không nói lời nào, mắt của anh ta là mắt một mí điển hình, khi nhìn người mang lại cảm giác áp bách hơi sắc bén một cách khó hiểu. Tôi hơi không chịu nổi đành mượn cớ uống nước để tránh ánh mắt của anh ta.

Mà anh ta rất không có mắt, tỉnh bơ ngồi xuống đối diện tôi, một cánh tay đặt lên ly tráng men chữ song hỉ đỏ của mình, hỏi tôi: "Này, nói anh nghe, nhóc con có phải bỏ nhà đi bụi không vậy?".

Tôi trừng mắt liếc anh ta.

Anh ta xem thường: "Mấy đứa nhóc học sinh các cậu chính là như vậy, xảy ra tí mâu thuẫn với gia đình liền tự mình chạy đi, đi bụi rồi lại phát hiện không dựa vào gia đình thì không nên thân gì, cuối cùng đều sẽ xám mặt cút trở về".

Anh ta nhìn tôi một cái, đế thêm: "Ờ, còn là khóc hụ hụ ỉu xìu lăn về".

Tôi: "..."

Có cảnh sát ngứa miệng như vậy ư?

Tôi không thèm để ý tới anh ta, anh ta cũng không ngại mình lúng túng tự tìm chủ đề, thỉnh thoảng lảm nhảm vài câu, thật đúng là thừa nước miếng.

Đợi gần một tiếng hơn, Phổ tiên sinh đến rồi.

Tôi đứng dậy muốn chào anh, còn chưa kịp nói thì đã bị anh nắm lấy cổ tay, khi bắt gặp ánh mắt của anh tôi không thốt nên lời.

Phổ tiên sinh nói cảm ơn cảnh sát Phong và Tiểu Trần, mấy người khách sáo với nhau một phen, tiễn tôi và Phổ tiên sinh ra đồn.

Đi ra đồn cảnh sát tới bãi đậu xe, Phổ tiên sinh vẫn nắm tay tôi nhưng một câu cũng không nói. Tôi rất căng thẳng, đành phải lẽo đẽo đi theo anh.

Tận lúc lên xe anh cũng không nói lời nào.

Anh không nổ máy xe ngay mà vịn tay trên vô lăng, chốc chốc gõ một cái. Tôi không biết phải làm sao, thử gọi anh: "Phổ tiên sinh".

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, chợt hỏi: "Gọi cho ông nội chưa?".

Tôi ngẩn ra, thành thực lắc đầu: "Chưa ạ... chỉ gọi cho anh..."

Phổ tiên sinh đưa điện thoại của anh cho tôi, tôi hơi chần chừ: "Em... em không dám..."

"Tại sao?".

"Em... hồi tối này em nổi nóng". Tôi nói lí nhí, tối nay tôi nổi giận rất dữ, sợ ông nội không vui, sợ ông lo lắng, sợ ông phiền lòng.

Xét đến cùng vẫn là do tôi là một đứa hèn nhát, không có gan đối mặt. Tôi hít một hơi, lấy điện thoại, vẫn quyết định gọi điện thoại cho ông nội.

Phổ tiên sinh bỗng nhiên đưa tay xoa xoa đầu tôi, nói: "Gọi được rồi để tôi nói với ông".

Sau khi điện thoại kết nối Phổ tiên sinh lấy điện thoại, sau đó xuống xe. Tôi cũng không biết anh nói gì với ông nội, vậy mà còn muốn nói sau lưng tôi.

Tôi cọ tới ghế lái vịn cửa sổ ngó ra ngoài, chỉ có thể nghe loáng thoáng Phổ tiên sinh nói mấy lời "Dạ", "Đừng lo".

Không lâu sau Phổ tiên sinh quay lại, tôi vội vã chuồn về ghế phụ. Phổ tiên sinh liếc nhìn tôi không nói gì, chỉ nghiên người giúp tôi thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe.

Xe chạy được một khoảng, tôi không kiềm được hỏi: "Phổ tiên sinh chúng ta đi đâu đây anh?"

Ánh đèn thành phố liên tục nhấp nháy qa ngoài cửa xe, mặt Phổ tiên sinh lúc sáng lúc tối. Trong xe ngoài xe tôi đều không nhìn rõ, nhưng trong lòng lại yên tĩnh đến bất ngờ.

Tiếng của Phổ tiên sinh vang lên: "Tôi nói với ông nội Đường sẽ đưa cậu về trấn Lộc Tự".

"Vậy ông nội thì sao?".

"Ông ấy qua đêm trong thành phố ".

Vậy chắc chắn là ở nhà chú Đường rồi, tôi gật đầu, yên tâm hơn nhiều.

Lại chạy một đoạn nữa, trong xe quá yên ắng, còn là chạy xe ban đêm nên tôi không dám nói nhiều với Phổ tiên sinh, sợ ảnh hưởng đến anh. Tôi bèn mở điện thoại kết nối với bluetooth trên xe bật nhạc.

Trấn Lộc Tự ở vùng duyên hải, thành phố này cũng là thành thị ven biển. Gió hè cũng có sự ẩm ướt và mằn mặn riêng biệt xen lẫn với cái nóng không dứt của mùa hè.

Không biết là do gió đêm quá nhẹ hay là tiếng nhạc quá êm dịu, dù sao tôi cũng ngủ thiếp đi trong xe lúc nào không hay.

Đợi tôi thức giấc, đầu tiên là bị ánh đèn làm lóa mắt, đèn trần xe đang sáng nhưng bên ghế lái không có ai.

Tôi hốt hoảng định mở cửa xuống xe thì bị đai an toàn kéo lại ngã trở về ghế, một cái áo khoác mỏng trên người rơi xuống.

Tôi nhận ra đây là của Phổ tiên sinh, lòng bình tĩnh lại. Bấy giờ nhận ra xe dừng trên một bãi biển, đèn pha đang bật, xa xa đằng trước có một bóng người lờ mờ.

Tôi ôm áo khoác xuống xe đi về phía bóng người. Là Phổ tiên sinh, anh đứng trên bãi cát ngắm nhìn mặt biển nơi xa. Trong đêm khuya thanh bình chỉ có tiếng thủy triều lên xuống như tiếng ồn trắng giúp dễ ngủ.

Tới gần tôi mới phát hiện trên tay anh đang kẹp một điếu thuốc, đốm lửa chớp tắt.

Anh giơ tay đưa thuốc lên môi rít một hơi dài, không nhả khói ra nay mà đợi một lúc mới từ từ thở ra.

Tôi từng thấy dáng vẻ ngậm thuốc của Phổ tiên sinh rất nhiều lần, nhưng từ trước giờ chưa từng thấy anh hút thuốc thật sự. Tôi chỉ thi thoảng có thể ngửi được mùi khói thuốc nhẹ trên người anh, từ đó đoán rằng anh thật có hút thuốc, không phải chỉ làm dáng.

Tôi nhớ khi học cấp 3, trong lớp cũng có bạn nam lén hút thuốc, còn phải canh chừng thầy chủ nhiệm. Hút thuốc cũng không chọn được chỗ nào tốt, hầu hết thời gian đều là chen chúc trong nhà vệ sinh hút qua quýt giống như ăn trộm vậy.

Hoàn toàn không có cơ hội lộ liễu thoải mái mà hút giống như thế này.

Ừa, còn rất gợi cảm, đây là từ mà tôi học được từ trên người Phổ tiên sinh.

Tôi còn cảm giác cổ họng mình hơi ngứa, có tí xíu muốn thửhút thuốc một lần.

Nhưng tôi không có lá gan này, chỉ bước lên trước tới bên cạnh Phổ tiên sinh, gọi anh: "Phổ tiên sinh".

Phổ tiên sinh lập tức dụi thuốc, nghiêng người nhìn tôi: "Dậy rồi?".

Thế nên anh ấy đậu xe bên bờ biển là để tôi ngủ một giấc sao?

Tôi gật gật đầu, đưa áo khoác cho anh. Anh nhận lấy lại mở ra choàng lên người tôi, nắm cổ tay tôi đi về xe: "Về thôi".

Tôi gật đầu trả lời: "Dạ".

- Hết-