Ngày hôm nay vẫn là một ngày nắng to, ánh nắng hừng hực như muốn đốt cháy mặt đất.

Tôi lướt đi trong bóng cây, bên tai là tiếng ve râm ran không dứt.

Vốn là tôi muốn đi tìm Phổ tiên sinh, nhưng mà đến nhà anh thì lại thấy cửa viện đã khóa.

Chắc là đến garage rồi.

Tôi chuyển hướng đi tiệm sửa xe, vừa đi vào liếc thấy Lương Chinh. Hắn ngậm điếu thuốc không đốt, đang nói chuyển với thợ học nghề bên cạnh.

Mắt hắn ngược lại rất sắc, nhác thấy tôi thì cười tít chào: "Tới rồi à, Tiểu Lộc Lộc".

Tôi lườm hắn, vòng qua hắn đi vào, dựa theo trí nhớ đi tìm Phổ tiên sinh. Lương Chinh kia đuổi theo không tha, vừa đi vừa nói: "Anh Thanh không có ở bên kia".

Tôi dừng bước chân nhìn hắn: "Vậy Phổ tiên sinh ở đâu?".

Lương Chinh: "Đi thành phố lựa linh kiện cho cái xe kia của em rồi".

Tôi hỏi hắn: "Chừng nào thì anh ấy về?".

Lương Chinh nhìn tôi một lát, chợt dựa sát vào. Tôi ngửa ra sau theo bản năng, cái hũ trong tay bị hắn lấy đi. Hắn cầm hũ trong tay xóc xóc, hỏi: "Cái này là cái gì?".

Tôi vồ tới cướp lại: "Sao anh tự tiện lấy đồ của người khác".

Lương Chinh liếc mắt, cười nói: "Không phải là cho anh Thanh chứ hả?".

Bị bắn nói trúng rồi, tôi siết tay, mạnh miệng: "Cho ai kệ em, có liên quan gì tới anh đâu".

"Em nói phải," Lương Chinh gật gù: "Nhưng nếu như là cho anh Thanh thì vẫn có hơi liên quan tới bọn anh".

"Là sao?".

"Em xem, bọn anh đều là anh em với anh Thanh, đưa đồ cho bọn anh không phải cũng chính là đưa đồ cho anh ấy sao".

Tôi: "...".

Da mặt thật là dày.

Tuy rằng người này không biết xấu hổ, nhưng lần này tôi tới là có việc, đành vuốt mũi hỏi Lương Chinh: "Anh... Có số điện thoại của Phổ tiên sinh không? Wechat cũng được".

Nói xong mặt tôi đỏ lên.

Lương Chinh không thể tin nổi nhìn tôi từ trên xuống dưới một khen: "Em không phải rất thân với anh Thanh sao, làm sao mà ngay cả cách liên lạc cũng không có?".

Cái người này bộ hết chuyện để nói rồi chắc.

Tôi buồn bực nói: "Có hay không?".

"Có, sao mà không có được". Lương Chinh nói xong lấy điện thoại ra: "Em thêm bạn anh trước đi, anh gửi của anh Thanh qua cho em".

Tôi móc điện thoại ra thêm Wechat của Lương Chinh, hắn lại đột nhiên tắt màn hình, chỉ chỉ cái hũ trong tay tôi: "Anh thấy cứ đưa không Wechat của anh Thanh cho em như vậy rất không có lời".

Tôi: "...".

Tôi cạn lời hết sức, trong bụng cũng hơi nổi lửa, hung văn nói với hắn: "Em không cần nữa".

Nói rồi tôi ôm hũ chạy ra ngoài tiệm, mặc kệ Lương Chinh ở đằng sau nói gì đó.

Ra tiệm xe tôi thả chậm bước chân, dù sao cũng không muốn về nữa. Cái tên Lương Chinh này thiệt đáng ghét, luôn đem tôi ra làm trò giải trí. Tôi căm tức đá cục đá nhỏ trên đất.

Nhưng hôm nay tôi vẫn mang sandal, cục đá không đá được, đầu ngón chân thì bị đụng đau.

Tôi càng giận hơn.

(Xin hãy đọc truyện ở trang chính chủ. TrυУÊиωκÏ① là lũ khốn chuyên ă и ℃ắρ).

Lúc này điên thoại rung một cái, là tin nhắn Lương Chinh gửi cho tôi. Gửi một chuỗi lời xin lỗi ngon ngọt, đính kèm theo danh thiếp Wechat của Phổ tiên sinh.

Tôi hừ một tiếng, block luôn Lương Chinh vừa mới thêm bạn lúc nãy. Về phần Phổ tiên sinh tôi đây tự mình thêm!

Tôi ôm hũ đi trên con đường về nhà, nghe bên cạnh có tiếng xe lái tới bèn vô thức tránh qua một bên nhường đường. Chiếc xe kia lại dừng lại, còn bóp kèn hai tiếng.

Tôi nghi hoặc nghiêng đầu thì thấy cửa sổ xe bên ghế lái mở ra. Người bên trong đang nhìn tôi, hỏi: "Tân Cam?".

Tôi cực kỳ kinh ngạc, lập tức đi qua cúi người hỏi: "Phổ tiên sinh?".

Phổ tiên sinh gật gật đầu.

Tôi nghe tiếng lạch cạch, là anh mở khóa cửa xe. Tôi thuận thế kéo cửa bên ghế phụ leo lên, vui vẻ hỏi: "Phổ tiên sinh anh về rồi hở?".

Phổ tiên sinh đáp một tiếng.

Tôi lẩm bẩm: "Lúc nãy em tới tiệm tìm anh nhưng anh không có ở đó, không ngờ trên đường về có thể gặp anh".

Phổ tiên sinh hờ hững nói: "Có chuyện gì?".

Tôi liếc nhìn anh một cái, thấy anh lại nhăn mày dáng vẻ không vui cho lắm, tim tôi thót lại có hơi căng thẳng.

Sao mà mỗi lần gặp Phổ tiên sinh đều là bộ dáng nhíu mày không vui, có phải là tôi chọc tới anh ấy từ lúc nào không?

Khi mà tôi đang lo sợ trong lòng thì thấy Phổ tiên sinh hình như thở dài rất nhẹ, nghiêng người qua thắt dây an toàn cho tôi.

Tôi:......

Hóa ra là vì cái này hả?

Phổ tiên sinh thắt dây an toàn cho tôi xong liền khởi động xe, hỏi tôi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?".

Tôi vội nói: "Ông nội bảo em hỏi thử tình trạng của máy kéo ạ".

Phổ tiên sinh nói: "Còn phải vài ngày nữa".

Tôi gật đầu, lại nhớ ra vụ Lương Chinh kia, nói với Phổ tiên sinh: "Phổ tiên sinh em có thể xin cách liên lạc của anh được không?".

Phổ tiên sinh: "Được".

Trong xe lại lâm vào một trận yên tĩnh.

(Xin hãy đọc truyện ở trang chính chủ. TrυУÊиωκÏ① là lũ khốn chuyên ă и ℃ắρ).

Mặc dù cái kiểu người nói mười câu là tới chín câu làm người ta không vui nổi rất đáng ghét. Mà kiểu như Phổ tiên sinh mười câu lựa một hai câu để trả lời cũng làm người ta lúng túng lắm á.

Lúc không thấy Phổ tiên sinh thì lại không hiểu sao muốn gặp anh, mà gặp được rồi lại thấy cả người râm ran muốn trốn. Chẳng lẽ trên người Phổ tiên sinh có cái gì đó làm người đứng ngồi không yên hay sao?

Tôi không nhịn được liếc nhìn Phổ tiên sinh, liếc rồi lại liếc, liếc một hồi lại lấy làm lạ phát hiện tai Phổ tiên sinh dần đỏ lên, đỏ xuống tới cổ.

Anh rất trắng cho nên vừa đỏ lên là đặc biệt nổi bật.

Không phải ngay cả người ảnh cũng đỏ lên rồi chứ?

Tôi nhìn tới tò mò, chợt nhớ lần trước Phổ tiên sinh có nói máy lạnh trong xe anh bị hư, bây giờ xe đang chạy nhanh, cửa kính mở rộng có gió thổi vào sẽ không nóng lắm, nhưng cũng không mát mấy.

Chắc là Phổ tiên sinh nóng quá đây mà.

Tôi bèn nói: "Trời này cũng nóng quá đi, Phổ tiên sinh anh nóng tới đỏ luôn nè".

Phổ tiên sinh im lặng thật lâu, khi tôi tưởng đâu anh sẽ không đáp lại nghe anh "ừm" một tiếng.

Rất thấp rất nhẹ, nếu không phải trong xe rất yên ắng thì có lẽ tôi không nghe được gì.

Tôi nhìn thấy một cửa hàng tiên lợi bên đường liền nói với Phổ tiên sinh: "Phổ tiên sinh anh dừng xe xíu nha".

Phổ tiên sinh nghe vậy liền dừng xe, tôi lủi xuống xe đi vào cửa hàng mua hai lon Coca lạnh, cầm một lon nghiêng người áp lên má của Phổ tiên sinh: "Như vậy thì anh không nóng nữa ha".

Phổ tiên sinh làm thinh nhìn tôi chăm chú, đôi mắt trắng đen rõ rệt nhìn đến tôi chột dạ. Tôi ngượng ngùng rụt lại lon Coca, bỗng nghe anh nói: "Cậu đợi một chút".

Tôi ngẩn ra nhìn anh xuống xe, khi quay lại xách theo hai trái dưa hấu lạnh, còn có một ít nước giải khát.

Vừa nhìn là biết mua cho người trong tiệm sửa xe.

Đối lập rõ ràng với hai lon Coca của tôi. Tôi hơi ủ rũ.

Lúc này Phổ tiên sinh đưa một hộp dưa hấu nhỏ đã cắt sẵn cho tôi, anh nói: "Nếu cậu thấy nóng thì ăn trước một ít".

Tôi lại vui vẻ lại ngay, nhận dưa hấu ngồi ăn.

Vốn dĩ tôi cũng chưa đi xa lắm. Khi xe của Phổ tiên sinh dừng ở garage tôi còn chưa ăn hết mấy miếng dưa, bèn bưng hộp đi theo Phổ tiên sinh xuống xe.

Phổ tiên sinh gọi một tiếng, mấy người ồ lên "Cảm ơn anh Thanh" đem mớ đồ Phổ tiên sinh mua đi vào, lại tháo một đống đồ trong cốp xe sau của anh ra.

Tới có người sắp lái xe đi, tôi cuối cùng nhớ ra, chui vào ghế phụ lấy hũ củ cải lát muối chua đã sớm quảng ra sau ót.

Phổ tiên sinh tay cầm lon Coca tôi mua kia, dẫm tôi đi vào tiệm xe.

Lương Chinh thấy tôi đi rồi lại quay về, cười ầm: "Lộc Lộc về rồi nha?".

Tôi sắp hết tức nổi với hắn, chỉ le lưỡi mặc kệ.

Phổ tiên sinh ngược lại hỏi: "Sao vậy?".

Tôi giống như tìm được chỗ dựa, vội nói: "Phổ tiên sinh lúc anh không có ở đây, anh ta bắt nạt em".

Tôi kể chuyện lúc nãy, Phổ tiên sinh nhìn Lương Chinh, Lương Chinh giơ hai tay đầu hàng, xin lỗi tôi một cách đặc biệt không chân thành. Không chờ hắn nói xong Phổ tiên sinh kéo cổ tay tôi dẫn vào phòng nghỉ.

Phổ tiên sinh nói với tôi: "Lát nữa còn bận một lúc, trời nóng lắm, cậu có thể nghỉ ngơi trong đây..."

Tôi không thích phòng nghỉ này lắm, trong đây đủ thứ mùi, mùi khói thuốc nồng nặc làm tôi thấy rất khó chịu, không khỏi nhăn nhăn mũi.

Câu nói của Phổ tiên sinh chợt ngừng, tôi nghi ngờ nhìn anh, anh hỏi tôi: "Hay là cậu muốn đi xem Cà Chua không?".

Ớ?

Sao từ tiệm sửa xe lại chuyển tới nhà Phổ tiên sinh rồi?

Phải nói chứ so với tiệm xe thì quả thật tôi càng muốn ở nhà Phổ tiên sinh chơi với Cà Chua hơn, nhưng tôi với Phổ tiên sinh hình như cũng không quen biết được mấy ngày, gặp mặt vài lần thôi. Tự tiện chạy đến nhà anh như vậy có phải không thích hợp cho lắm?

Phổ tiên sinh nhíu mày, hỏi: "Không muốn?".

Có gì mà không thích hợp, tôi cũng đã ăn cơm ở nhà Phổ tiên sinh rồi, đầu bếp còn là anh ấy nữa.

Tôi dứt khoát nói: "Muốn ạ!".

Khóe môi Phổ tiên sinh kéo kéo như là khẽ cười. Anh dẫn tôi ra, tiện tay móc một chuỗi chìa khóa từ áo khoác treo trên móc trong phòng nghỉ nhét vào tay tôi, đưa tôi ra cửa garage.

Phổ tiên sinh nói: "Đi không được nên tôi không thể đưa cậu đi".

Tôi lắc lắc chìa khóa, không để ý nói: "Không sao đâu. Em biết đường mà, nói không ngoa chứ trấn Lộc Tự này Phổ tiên sinh anh còn không rành bằng em".

Đi ra mấy bước quay đầu lại nhìn thấy Phổ tiên sinh vẫn còn đứng ở cửa garage. Tôi nhớ ra mình quên một chuyện, lại bình bịch chạy trở lại, móc điện thoại ra nói với Phổ tiên sinh: "Phổ tiên sinh, hai chúng ta còn chưa thêm bạn nữa".

Phổ tiên sinh sững sờ, lấy điện thoại ra thêm bạn với tôi, cọ lưu số điện thoại, tôi nói "bái bai" với anh rồi chạy đi, đột nhiên thắng lại, lại có chuyện tôi quên nữa.

Tôi lại lạch bạch chạy về, Phổ tiên sinh vẫn ở đó, hơi kinh ngạc hỏi tôi: "Sao?".

Tôi nói: "Phổ tiên sinh anh nhớ cái hũ nhỏ của em không?".

Phổ tiên sinh cau mày nghĩ: "Cái cậu ôm từ trên xe xuống?".

Tôi gật đầu: "Em để trên bàn trong phòng nghỉ. Đó là của ông nội mang về từ chỗ Trương A Bà đó. Trương A Bà làm rau muối chua rất cừ, tuy rằng chỉ là nửa hũ củ cải lát muối chua nhưng mà ăn ngon lắm đó".

Nói tới đây tôi lại nhớ tới Lương Chinh, vội túm lấy tay áo Phổ tiên sinh lắc lắc, hối anh: "Phổ tiên sinh anh mau vào đi, cái hũ nhỏ đó là em đem cho anh đó. Anh đừng để Lương Chinh ăn trước!".

Phổ tiên sinh chớp chớp mắt, dáng vẻ hơi ngơ ngác.

Tôi hận sắt không rèn thành thép đẩy anh vài bước, thúc anh: "Mau đi mau đi, em đi đây, gặp lại sau nha Phổ tiên sinh".

Nói xong rôi đung đưa chìa khóa rời khỏi tiệm sửa xe.

- Hết-