Chương 10:


Trên tàu cao tốc, Nguyễn Tiêu cởi túi lớn trên vai xuống, đặt trên một đầu giường cứng, sau đó đem gối đầu dựng đứng lên, dựa vào trên đó ôn tập bài vở.
Mấy ngày nay về quê, tất cả thời gian của cậu đều dành cho việc lăn lộn với chức nghiệp mới, bỏ lại không ít bài vở, phải nhân lúc mười mấy giờ trên đường về bổ sung lại mới được.

Bằng không trở về trường, việc học tập sau đó cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đang ôn tập, từng đợt mùi thơm mì gói truyền tới, làm ngón tay Nguyễn Tiêu lật sách cầm lòng không đậu mà dừng lại.
Nếu là trước kia, cậu chắc chắn cũng lấy ra một ly mì nấu liền…… Đáng tiếc hiện tại chỉ có thể nuốt nước miếng.
Nguyễn Tiêu vội vàng tập trung lực chú ý vào sách chuyên ngành, ý đồ lấy chuyện này để cách trở hết thảy dụ dỗ từ thế giới bên ngoài.
Nhưng mà toàn bộ giường đệm đột nhiên mãnh liệt lắc lư một chút.
Nguyễn Tiêu hoảng sợ, vội vàng duỗi tay giữ lại túi lớn bên cạnh —— mười cái bình nhỏ kia đều có ấy ấy bên trong đó, không cẩn thận đụng vào nát thì làm sao bây giờ? Mà ở nơi những người khác nhìn không thấy, hai cái đầu từ trong túi chui ra.
Một là bé tiểu quỷ Miêu Tiểu Hằng: "Ca ca, động đất ạ?"
Một là quỷ chết đuối Lý Tam Nương cuối cùng vẫn quyết định theo sát bước chân thần linh: "Thành Hoàng gia?"
Miêu Tiểu Hằng nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, là Thành Hoàng gia không phải ca ca ạ."
Nguyễn Tiêu còn chưa nói lời nào, tiếng khóc chói tai nổ vang, người đầy toa tàu đều bị kinh động.
Giường nằm lay động càng lợi hại hơn, một thiếu phụ ôm đứa trẻ vào trong lồng ngực liên tiếp dỗ dành, người đàn ông nằm giường trên nhanh chóng nhảy xuống, gấp gáp hoang mang rối loạn mà nói: "Hiểu Hồng, sao tự nhiên con nó khóc vậy?"
Thiếu phụ cũng mặt đầy nôn nóng: "Em cũng không biết, Đại Quân, anh tới dỗ nó xem."
Đôi vợ chồng trẻ này đều mới hơn hai mươi tuổi, kinh nghiệm chăm sóc con cái không quá nhiều, vừa rồi giường nằm kịch liệt đong đưa cũng là vì Đại Quân muốn nhanh chóng trải giường cho vợ con, lúc leo lên tầng trên không cẩn thận đụng phải một chút, mới khiến cho phản ứng dây chuyền.
Đứa bé rất nhỏ, trông nhìn còn chưa đến một tuổi, hiện tại mặc kệ bị ba mẹ dỗ như thế nào đều khóc mãi không yên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng, hình như là bị cái gì đó dọa tới rồi.

Nguyễn Tiêu lập tức minh bạch, đây là đôi mắt trẻ con sạch sẽ, trông thấy quỷ.


Cậu thấy hai quỷ còn đang thăm dò, nhanh chóng vung tay lần lượt ẩn hình từng quỷ, dùng những âm thanh người khác gần như nghe không thấy nhanh chóng nói: "Về hết đi, không liên quan gì đến hai người.

Còn nữa, Tiểu Hằng em gọi ca ca là được, Tam Nương ngày thường cũng đổi một cái xưng hô đi."
Miêu Tiểu Hằng và Lý Tam Nương cũng biết là chính mình dọa đến bé con nhà người ta, đều thành thành thật thật mà chui lại vào bình.
Sau khi hai quỷ về bình, hai vợ chồng son lại dỗ con trong chốc lát, đứa bé rốt cuộc không khóc nữa, hai người bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Nguyễn Tiêu rất ngượng ngùng, bèn đứng lên nói: "Anh chị, em giúp hai người đem hành lý cất lên nha?"
Đại Quân nghe thấy Nguyễn Tiêu nói chuyện, thấy cậu là một học sinh mi thanh mục tú, yên tâm, cười nói: "Vậy cảm ơn cậu em nghen."
Nguyễn Tiêu lắc đầu: "Đừng khách khí."
Hiểu Hồng ôm con dỗ dành, Đại Quân cọ cọ leo lên trên đi trải giường chiếu, sau khi trải chăn xong ann duỗi cánh tay xuống dưới.
"Cậu em ơi, phiền toái giúp một phen."
Nguyễn Tiêu xách vali trên mặt đất lên, nhấc đẩy lên trên một cái.
Đại Quân dùng sức bắt lấy, giơ lên nhét vào ngăn tủ bên cạnh, lại giơ tay xuống tiếp.
Nguyễn Tiêu lại đưa tiếp một cái lên.
Cứ như vậy vài lần, tất cả hành lý đều đặt xong, Đại Quân lau mồ hôi, cười ha hả nói: "Cậu em vất vả."
Nguyễn Tiêu xua xua tay: "Không có việc gì, để chị và bé nhanh chóng nghỉ ngơi đi ạ."
Cậu tự động tránh ra, lại cúi người chờ thiếu phụ leo lên.
Hiểu Hồng giao con cho Đại Quân trước, chính cô cũng vội vàng bò lên trên, đối với học sinh trẻ tuổi hiểu lễ tầng dưới rất cảm kích.
Đại Quân cũng rất có hảo cảm với Nguyễn Tiêu, chờ bà xã lên đây, anh móc từ trong bao ra mấy trái tắc, ném xuống tầng dưới, cười nói: "Ông già trong nhà trồng đó, ngọt lắm, cậu em nếm thử đi."
Nguyễn Tiêu nhìn trái tắc tươi mọng, thật sự rất muốn ăn, nhưng mà…… cậu đã chết.

Không quan hệ, cậu kiên cường mà nghĩ, dù ăn không hết, có thể ngửi ngửi mùi vị cũng được.
"Cảm ơn anh ạ."
"Cậu em cũng đừng khách khí."
·
Tàu sắp chạy, những giường nằm khác trong toa cũng lục tục đến đông đủ.
Con của đôi vợ chồng trẻ lại khóc, ngay từ đầu âm thanh còn không lớn, nhưng rất nhanh lại càng ngày càng ồn, vợ chồng trẻ vẫn luôn dỗ, nhưng dỗ như thế nào cũng không được, ồn ào đến hành khách xung quanh tâm phiền ý loạn, dần dần oán giận lên.
Nguyễn Tiêu vốn dĩ ôm sách đang vùi đầu khổ học ghi chú trọng điểm, cảm thấy xung quanh càng ngày càng ồn ào, bèn ngẩng đầu lên.
Đôi vợ chồng trẻ một bên dỗ con, một bên xin lỗi người ta, nhưng đứa trẻ mãi không chịu yên lặng, làm đến hai người bọn họ cũng sứt đầu mẻ trán, chẳng có biện pháp.
Người phụ nữ trung niên ở giường đối diện thấy vậy, gương mặt hiền từ mà lấy ra một chuỗi lục lạc lắc lư trước mặt đứa nhỏ, tiếng leng keng leng keng thanh thúy êm tai, nhưng lực chú ý của đứa bé chỉ bị hấp dẫn vài giây, rồi tiếp tục gào khóc lên.
Các hành khách càng ngày càng bất mãn, Nguyễn Tiêu lo lắng vẫn là quỷ nhà mình nuôi gây chuyện, vội vàng nhìn vào trong túi, Miêu Tiểu Hằng và Lý Tam Nương nhẹ nhàng quơ quơ bình, tỏ vẻ bọn họ rất ngoan —— không phải bọn họ ra tới xem náo nhiệt mà, sao lại thế nhỉ?
Trong lòng Nguyễn Tiêu "lộp bộp" một cái, bèn nhìn ngó xung quanh.
Chỗ ngồi trong xe đủ người không thiếu ai, nhân khí thực tràn đầy, thông thường sẽ không có tà ám gì, nếu có, hơn phân nửa cũng là có hành khách giống như Nguyễn Tiêu, mang theo quỷ nuôi trong nhà.
Nguyễn Tiêu có Mắt Âm Dương, hiện tại chú ý quan sát, quả nhiên phát hiện có chỗ không thích hợp.
Có khí đen?
Khí đen rất đạm nhạt, tổng sản lượng lại không ít, từng tia quanh quẩn trong xe, mà lần theo nơi phát ra khí đen…… Tầm mắt Nguyễn Tiêu dừng trên người người phụ nữ trung niên còn đang giúp dỗ dành đứa bé.
Trong lòng Nguyễn Tiêu tức khắc sinh ra hoài nghi —— đây không phải bọn buôn người đấy chứ? Cậu nghe nói có rất nhiều kẻ buôn người sẽ quanh quẩn ở nhà ga, thường thường dựa vào một gương mặt rất thân thiết lừa gạt lấy tín nhiệm của mấy vợ chồng trẻ, nhưng một khi bọn chúng tìm được cơ hội là sẽ mang đi đứa con của hai vợ chồng đó, sau đó chui vào trong đám người rồi thì rất khó lại tìm được tung tích của chúng.

Nếu người phụ nữ này thật sự là làm cái nghề đó, trên người có nhiều khí đen như vậy cũng rất bình thường.
Nhíu mày nghĩ nghĩ, Nguyễn Tiêu giả vờ như bị ồn ào đến, đem chăn trùm lên đầu làm bộ như ngủ mất, trên thực tế quỷ hồn của cậu nhanh chóng từ thi thể xuất ra ngồi dậy, trừ tín ngưỡng trong Ấn Thành Hoàng, đi xem khí của người phụ nữ kia.

Lần nầ vừa nhìn, cậu liền sửng sốt.
Xem khí hiệu quả càng trực quan, cho nên Nguyễn Tiêu mới phát hiện những khí đen đó đích xác đến từ người phụ nữ, lại không phải từ trong thân thể bà phát ra, mà là dính bên ngoài thân thể của bà.

Mà nữ nhân này bản thân không chỉ có không có ánh đỏ do làm bậy, còn mang theo ánh vàng nhàn nhạt tượng trưng cho công đức —— nói cách khác, bà phát ra từ bản tâm mà hàng năm làm việc thiện, là một vị thiện nhân chân chính! Thậm chí không phải cái loại người chuyện xấu làm nhiều, ý đồ dùng làm việc thiện để tiêu trừ tội nghiệt của mình.
…… Cho dù ở cổ đại, Thành Hoàng gia thấy thiện nhân như vậy cũng đều sẽ cấp cho ba phần tôn kính trước.
Nguyễn Tiêu đầu tiên là rất xấu hổ, rốt cuộc cậu trực tiếp tưởng thiện nhân thành bọn buôn người, nhưng phản ứng lại đây xong, mặt quỷ của cậu liền có điểm xanh mét.
Khí đen dính trên người thiện nhân, này còn không phải là nói có thứ gì đang theo dõi bà sao? Đừng nhìn thiện nhân hiện tại không có việc gì, nhưng đây là bởi vì công đức hộ thể giúp bà.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, khí đen tước dần dần công đức, vậy sẽ tổn hại đến bản thân của thiện nhân.
Không được, chuyện này phải xử lý kỹ càng……
Quỷ hồn Nguyễn Tiêu nhảy dựng lên, xoay vài vòng xung quanh cũng nghĩ không ra biện pháp gì, tức khắc có hơi nín thở —— cũng là do cậu lên làm Thành Hoàng không được bao lâu, tri thức nhắc trong "Lải nhải" lại toàn diện, cậu cũng không có biện pháp lập tức thông hiểu tất cả đạo lí nha, huống chi hiện tại còn không biết nơi phát ra khí đen chân chính là cái gì, chung quy không thể tùy tiện qua đó biểu lộ thân phận với người ta đúng không?
Thôi, cứ dự phòng trước vậy.
Quỷ hồn Nguyễn Tiêu trực tiếp đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên, trừ tín ngưỡng đóng dấu cho bà che chở mười ngày, nghĩ nghĩ, lại xoay người đi ấn cho đứa trẻ bị dọa đến khóc mãi không ngừng một ngày, cũng đủ làm bé ở trên xe trong khoảng thời gian này không bị ảnh hưởng.
Làm xong này đó, quỷ hồn Nguyễn Tiêu nhanh chóng trở lại thân thể, mở bừng mắt, kéo chăn xuống.
Cùng lúc đó, đứa bé đại khái là không cảm giác được mấy thứ dơ bẩn uy hiếp, tiếng khóc dần dần thu nhỏ……
Trong xe an tĩnh lại, người phụ nữ trung niên tưởng là lục lạc dùng được, bèn đem lục lạc đưa cho hai vợ chồng trẻ kia, tiếp theo mới nằm lại giường của mình.

Vừa nãy gấp gáp đến mồ hôi đầy người, hiện tại hoãn hoãn lại, bà vậy mà cảm thấy thân thể mấy ngày nay có hơi nặng nề bỗng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, liền nghĩ, thân thể thoải mái rồi, chắc là cũng không cần đi bệnh viện làm kiểm tra nữa……
Đoạn nhạc đệm nhỏ này qua đi, lộ trình kế tiếp rất thuận lợi, cuối cùng đến trạm đế đô.
Hai vợ chồng trẻ kia đã xuống xe từ trạm trước đó, người phụ nữ trung niên thì lại giống Nguyễn Tiêu, là tới đế đô.
Nguyễn Tiêu đi theo phía sau bà, âm thầm quan sát, lại không có nhìn thấy có người đón bà, cũng không phát hiện khí đen nào khác xuất hiện.

Ban ngày ban mặt nên cậu cũng không tiện tiếp tục đi cùng, đành phải về trường học dàn xếp trước, chờ buổi tối lại đi ra ngoài tìm.


Cậu nghĩ, có thần ấn chỉ dẫn phương hướng, chắc là có thể thuận lợi tìm được đi, đến lúc đó lại nhìn kỹ xem tình huống bên người vị thiện nhân này….
·
Vì có thể đạt thành mong ước của cha mẹ lúc sinh thời, cho dù vừa học vừa làm, Nguyễn Tiêu vẫn bằng vào chỉ số thông minh không thấp và thập phần khắc khổ, thi đậu đại học tốt nhất đế đô, hơn nữa theo phong trào chọn ngành quản lý nghe nói sau khi tốt nghiệp rất dễ tìm việc làm.

Nhưng đại học nổi tiếng học hành rất nặng nề, đặc biệt là nếu muốn chân chính học được thì sẽ càng thêm vất vả.

Nguyễn Tiêu chọn rất nhiều lớp, rất nhiều tri thức cậu đều cần thiết từ bạn cùng phòng tìm tư liệu, bổ sung vở ghi chép, phải nhanh một chút bắt đầu bận rộn.
(*ở đây hiểu nôm na Nguyễn Tiêu học đại học Bắc Kinh ở Bắc Kinh với tỉ lệ chọi siêu cao cấp vô địch toàn mấy bạn xịn xìn xin học giỏi dã man.

Trường này cũng siêu đẹp ngoài đời á.

Nhưng trong truyện thì nôm na hư cấu thôi nhé)
Ký túc xá đại học Đế Đô điều kiện rất tốt, giá cả không rẻ, lại là phòng bốn người rộng mở.
Nguyễn Tiêu đẩy ra cửa phòng 302, nghênh diện liền thấy được…… Một cái quần tà lỏn đón gió bay phấp phới.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Trên giường tầng trên cao hai mét có một cái đùi trắng bóng run run rẩy rẩy rũ xuống, người đều rớt xuống một nửa, rất rõ ràng, đây là ra dzẻ không thành, xoay người bị kẹt.
Kế tiếp là một trận tiếng kêu như tiếng ma rót não: "Tiểu công trúa mày đã trở lại hả mau cứu mạng một chút coi ——"
Nguyễn Tiêu lộ ra một nụ cười mỉm chi: "Tiểu công trúa không có sức lực, cứu không được."
Dù sao cũng không ngã xuống được, treo lơ lửng trong chốc lát có làm sao đâu? Tiểu công trúa không cao hứng, chảnh lắm..

Chương 11:


Cảm nhận được lửa giận hừng hực thiêu đốt của bạn cùng phòng bên dưới, Bác Dương treo nửa người ở giường trên lập tức sửa miệng: "Không phải tiểu công chúa, mày là đại gia của tao được chưa! Cầu hỗ trợ cầu hiệp trợ! Sắp rớt sắp rớt mau mau mau đại gia ơi——"


Nguyễn Tiêu lúc này mới thong thả ung dung đi qua, nâng cánh tay đẩy phía sau lưng cậu ta, dùng lực mạnh hơn một chút xốc cậu ta lên giường: "Béo ơi mày nên giảm béo."


Bác Dương xoay người một cái lăn vô giường, dò ra cái đầu đẹp trai soái khí cười hì hì: "Cái này của tao gọi là tinh tráng, cũng không thể so với vòng eo thon thả của tiểu công trúa nha ~"


Nguyễn Tiêu tức giận mà nói: "Tao muốn được báo đáp, lấy vở chép bài ra đây."


Bác Dương nghiêng đầu, dựa vào lan can của giường.


"Ê tao nói chứ tiểu công chúa, mày về quê một chuyến này tính tình lớn hơn không ít à nha."


Lòng Nguyễn Tiêu nói tao không chỉ có tính tình lớn hơn không ít, tao còn trực tiếp ngủm luôn rồi, bây giờ mày đang nói chuyện với cái xác đó, hỏi mày có, sợ, hay, không!


Đương nhiên cậu không thật sự hỏi vậy—— vì vở chép bài cũng không thể dọa tên nhóc này quá đáng, bèn hừ một tiếng: "Tao không phải tiểu công chúa sao? Tiểu công trúa có tính cách, tính tình tất nhiên là chảnh rồi."


Bác Dương bị nghẹn lại, dứt khoát mà xoay người xuống giường, ở trên kệ sách rút ra vài quyển vở thật dày đưa cho Nguyễn Tiêu, vẻ mặt không có ý tốt.


"Lần này mày thảm rồi, giáo sư Từ giảng đặc biệt thâm sâu, ghi chép đặc biệt nhiều, tuyệt đối đủ cho mày chịu luôn."


Nguyễn Tiêu ha hả: "Tao thật đúng là không sợ chép bài."


Bác Dương lại bị nghẹn —— cậu nhớ tới, nếu bàn về trình độ dày nặng của vở ghi chép, khắp ký túc xá thật đúng là không một ai so được với tiểu công chúa.


Quậy vài câu ngoài miệng xong, Nguyễn Tiêu lấy được toàn bộ thắng lợi, không tiếp tục cãi cọ với Bác Dương nữa mà đi về phía bàn học của mình. Cậu đã thiếu vài tiết học, phải nhanh chân bổ sung lại.


Bác Dương thấy Nguyễn Tiêu đang muốn chuẩn bị lấy giẻ lau, vội vàng nói: "Lão đại biết hôm nay mày về, lau qua cho mày rồi, mày trực tiếp dùng là được."


Nguyễn Tiêu cũng không khách khí, trở tay lôi ra ghế dựa ngồi xuống, mở sách ra liền đắm chìm vào học tập. Cậu bắt lấy bút chép lại nội dung trên vở, quả thực là chép ra tốc độ như bay…. Đương nhiên cũng không hề phát hiện, hai người bạn cùng phòng khác đã kề vai sát cánh quay lại phòng.


Một bạn cùng phòng là đại hán Sơn Đông điển hình, người cao to 1 mét 8 mấy, thân thể cường tráng, tính cách tương đối ngay thẳng, tên là Thôi Nghĩa Xương. Bởi vì lớn tuổi nhất, đối với những người khác đều rất chiếu cố, chẳng hạn như cẩn thận mà giúp Nguyễn Tiêu đi mấy ngay lau bụi. Một cậu bạn khác tên Nhan Duệ, người địa phương, gầy gầy cao cao mang mắt kính, diện mạo rất bình thường, nhìn giống một trạch nam, nhưng làm người cũng rất trượng nghĩa, ở trong ký túc xá hợp ý với Thôi Nghĩa Xương nhất.


Hai người ánh mắt đầu tiên thấy Nguyễn Tiêu đang điên cuồng học tập, ánh mắt thứ hai liền thấy Bác Dương đứng bên cạnh đang có ý đồ ảnh hưởng Nguyễn Tiêu học tập, còn đang không ngừng làm khùng làm điên.


Nhan Duệ thật cạn lời, qua kéo Bác Dương một phen: "Mày làm trò chọc phá gì đó?"


Thôi Nghĩa Xương thuận tay búng lên đầu Bác Dương một cái póc: "Còn quậy nữa đập mày đó."


Bác Dương che lại trán cố ý lui về phía sau ba bước, kêu quang quác: "Được được được, tao biết ngay hai đứa mày đều sủng ái tiểu công trúa, đáng thương tao nằm ở tầng dưới chót ký túc xá này, không ai đau không ai yêu, quá đáng thương oa oa."


Khóe miệng Nhan Duệ kéo kéo, trìu mến mà khẽ vuốt đầu chó cậu ta, nói: "Yêu thương mày mới kéo mày lại một phen…… mày sợ là đã quên nỗi sợ bị người ta ấn trên sàn nhà cọ xát rồi đúng không? Lão nhị à, mày cẩn thận ngẫm lại coi, nếu lão tứ thật bị mày chọc điên, tự mình ra tay làm mày hồi tưởng cảm giác cũ, tao và lão đại là xem náo nhiệt hay là xem náo nhiệt tiếp đây?"


Bác Dương nuốt một ngụm nước miếng, ngừng nghỉ.


Thôi Nghĩa Xương buồn cười: "Mày cũng chỉ nhân lúc lão tứ trầm mê vào học bù mới dám náo loạn như vậy, không có việc gì muốn bị đập."


Nhan Duệ buồn cười, tán đồng mà phụ họa: "Đúng đó."





Toàn ký túc xá đều biết, Nguyễn Tiêu tuổi nhỏ nhất đặc biệt hung mãnh, thật hung dữ lên cả lão đại khổ người lớn như vậy cũng phải đứng khép nép sang một bên.


Nhớ trước đây mới vừa khai giảng, ba người bọn họ tới sớm, rất nhanh đã thân nhau, lúc bọn họ đang một bên thu dọn đồ đạc một bên phỏng đoán một bạn cùng phòng cuối cùng có dạng gì, có người xuất hiện trước cửa.


Đến bây giờ Nhan Duệ vẫn còn nhớ rõ, một cậu bé mi thanh mục tú ngược sáng đi vào, mặc quần jean sơ mi trắng mang giày thể thao, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt cũng thanh triệt, ngoại trừ cảm giác rất gầy yếu, khí chất có hơi mềm ra, thật sự giống như đúc nam thần đi ra từ phim thần tượng vườn trường.


Bác Dương có thể là trời sinh thiếu đòn, đối với cậu bé kia trực tiếp huýt sáo một cái vang dội, há mồm chính là một câu đùa giỡn: "Ký túc xá đây là có một tiểu công chúa tới rồi nha, hoan nghênh hoan nghênh ——"


Kết quả liền đá trúng tấm ván sắt.


Nhan Duệ và Thôi Nghĩa Xương trơ mắt nhìn bạn cùng phòng trắng nõn tươi cười e lệ, cũng không biết hành động như thế nào, vào nháy mắt hai người bọn họ hoàn toàn không phản ứng đã quật ngã Bác Dương —— một khắc kia, Bác Dương mặt chạm nền đất, cực kỳ hoài nghi nhân sinh.


Mà cậu trai trắng nõn cứ như mới phản ứng lại, bước vài bước xách Bác Dương lên một phen, biểu cảm còn hơi ngây ngốc, mềm mại mà nói mình là phản xạ có điều kiện, tuyệt đối không phải cố ý. Nhưng hàm nghĩa lộ ra trong đó…… Nhan Duệ cùng Thôi Nghĩa Xương phát lạnh sau lưng, đều cảm thấy bạn cùng phòng mới tới tuyệt đối không phải người hiền lành.


Sau đó mọi người lại tự giới thiệu với nhau, tươi cười đều có một chút cứng đờ vậy đó.


Chờ cùng nhau ở một đoạn thời gian rồi, Nhan Duệ bọn họ chậm rãi hiểu biết thân thế cùng một ít chuyện trải qua của Nguyễn Tiêu, hơn nữa nếu là không cố ý chọc vào điểm bạo lực, tính cách Nguyễn Tiêu là thật sự tương đối thẹn thùng, dần dần ở chung liền hòa hợp lên. Đặc biệt là Bác Dương bị cọ xát qua, ngược lại cùng Nguyễn Tiêu quan hệ đặc biệt tốt. Chẳng qua gia hỏa này nhìn đẹp trai dương quang xán lạn, đại khái thật là bị M, không có việc gì chứ thích trêu trêu chọc chọc, thường xuyên ở ký túc xá bị đánh (Nguyễn Tiêu), bị hai người đánh (Nhan Duệ và Thôi Nghĩa Xương), bị ba người đánh hội đồng (Nguyễn Tiêu Nhan Duệ Thôi Nghĩa Xương)…… Dù sao chính là nhớ ăn không nhớ đánh, ba ngày không lăn lộn là cả người không thoải mái.


Cuối cùng, Thôi Nghĩa Xương nhìn nhìn Nguyễn Tiêu còn đang tức giận phấn đấu, dùng một cánh tay siết chặt cổ Bác Dương, kéo người ra sau. Y hạ thấp giọng nói: "Đừng làm ồn lão tứ, chúng ta rửa cái mặt đi ra ngoài đánh bóng rổ một lát đi, quay lại mang chút cơm chiều về cho nó."


Bác Dương nhe răng trợn mắt mà không dám hó hé tiếng nào, Nhan Duệ gật gật đầu, rón ra rón rén cùng nhau đi ra ngoài.


·


Chạng vạng, Nguyễn Tiêu từ trong biển học mênh mông bát ngát vô bờ giãy giụa ngoi đầu ra, hai mắt như muốn nổ đom đóm.


Trong ký túc xá cũng tối một nửa, không gặp người nào khác, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng cởi áo ngoài bò lên giường, cầm cái túi to tùy tiện ném trên đó xuống. Đã lâu vậy rồi, mấy cái bình nhỏ đó còn bị đè bên trong kín gió kìa.


Nguyễn Tiêu mở túi ra, bên trong ngoại trừ quần áo tắm rửa, mấy quyển sách ra thì chính là một chuỗi bình nhỏ, cậu xách bình nhỏ ra, nghĩ nghĩ rồi treo lên cái đinh trên đầu giường, làm bộ như đây là đồ trang trí. Tiếp theo, cậu mới nhanh chóng sắp xếp những thứ khác.


Trên cùng hai bình nhỏ, hai cái đầu quỷ dò ra.


Miêu Tiểu Hằng chớp chớp mắt quỷ to tướng: "Ca ca cũng thật vất vả……"


Lý Tam Nương có phần hâm mộ, nói: "Năm đó không có học đường cho nữ tử, ta cũng học biết mấy chữ với cha ta mà thôi."


Nguyễn Tiêu có thể nghe hiểu "tiếng ma tiếng quỷ" của bọn họ, một bên treo quần áo vào tủ, một bên nói: "Sau này ban ngày tôi mang theo hai người đi học ké, hun đúc hun đúc, buổi tối Tam Nương mang theo Tiểu Hằng học hành, có cái gì không hiểu có thể hỏi tôi. Đặc biệt Tam Nương, vẫn là câu nói kia, chị nhìn xem nhiều mấy thứ hiện đại đi, sửa lại tư tưởng cũ ăn sâu bén rễ trong đầu, sau này còn làm quỷ sai cho em nữa."


Lý Tam Nương đương nhiên là cầu mà không được, vội vàng đáp ứng.


Miêu Tiểu Hằng cũng nguyện ý học học nhiều chút, ngoan ngoãn mà còn rất nghe lời.


Đang trò chuyện, Miêu Tiểu Hằng đột nhiên "Ý" một tiếng: "Có người!"


Lý Tam Nương lập tức lôi kéo Miêu Tiểu Hằng lùi về: "Có vài người nam nhân!"


Khóe mắt Nguyễn Tiêu hơi giật, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là mấy thằng bạn cùng phòng đã trở lại.





Thôi Nghĩa Xương vui tươi hớn hở mà đưa qua một hộp mì xào: "Học xong rồi hả? Ăn một chút gì lấp bụng đi nè."


Nguyễn Tiêu tiếp nhận lấy, biểu cảm thật cao hứng, nội tâm lại muốn hỏng mất.


Mì xào thơm ngào ngạt, kia thật là ăn đặc biệt ngon, nề hà cùng cậu là âm-dương-cách-biệt.


Nhưng đây rốt cuộc là một mảnh tâm ý của anh em tốt, cũng không có lý do gì cự tuyệt. Cũng may hiện tại có nhà giàu Tông gia ở, tiêu mười điểm tám điểm vào việc tiêu hóa cũng…… cũng vẫn là rất đau lòng đau mình à nha.


Nguyễn Tiêu mỉm cười mở hộp ra ăn mồm to, chỉ tiếc đồ vào miệng một chút hương vị cũng không có, tiến vào bụng đã bị tín ngưỡng hóa mất, loại cảm giác rối rắm phảng phất như mỗi một ngụm đều đang nhấm nuốt tín ngưỡng này…… Nhanh chóng ăn xong rồi, cậu gấp không chờ nổi mà ném hộp cơm vào túi đựng rác, làm bộ đánh cái ợ vì no.


"Mấy ngày gần đây trong ngành mình không có chuyện gì đi?"


Nhan Duệ nhớ lại một chút, nói: "Không có chuyện lớn gì, có mấy giáo sư cho làm luận văn, chờ lát nữa đưa đề bài cho mày. Mặt khác cũng không có gì…… Đúng rồi, có khả năng sẽ có hoạt động lớp, thời gian cụ thể còn chưa xác định định, không đi không có ảnh hưởng lớn gì, đi thì phải báo danh trước ba ngày. Tao kiến nghị vẫn là đi, rốt cuộc hoạt động tập thể, bỏ thì không tốt lắm."


Nguyễn Tiêu tính tính toán khoản tiền còn lại, gật gật đầu: "Tao đi."


Nhan Duệ cười cười: "Đến lúc đó tao nhắc mày."


Nguyễn Tiêu: "Cám ơn tam ca."


Vài người nói chuyện với nhau một lát, Nguyễn Tiêu tiếp tục trầm mê học tập, ba người khác cũng không hàn huyên nữa, đều thành thành thật thật mà ngồi ở bàn học của mình. Bọn họ cùng ngành cùng lớp, các môn học đều là giống nhau, bài tập cũng có rất nhiều trùng hợp, hiện tại không phải cũng đều vùi đầu làm bài hay sao?


Một bên học tập một bên thay phiên nhau đi tắm rửa, học xong thì tắt đèn lên giường ngủ —— đây là cuộc sống về đêm của bốn sinh viên khổ sở học đại học danh tiếng.


11 giờ, ký túc xá đúng giờ tắt đèn, mọi người đúng giờ bò lên giường.


Mọi người tùy tiện nói lung tung vài câu xong, dần dần không còn âm thanh gì nữa….


An tĩnh mqua một phút, "Vèo", tiếng xé gió khác thường vang lên, một mái tóc dài ướt dầm dề từ bình nhỏ treo đầu giường trườn ra, rồi vung ra ngoài cửa sổ.


Cùng lúc đó, một giọng nói quỷ khí dày đặc vang lên: "U hồn từ đâu tới, dám ở bên ngoài nhìn trộm Thành Hoàng gia!"


Tóc dài ẩm ướt đi nhanh về nhanh, nháy mắt đã bắt vào một con quỷ hồn trắng bệt thê thảm.


Nguyễn Tiêu: "……"


Đúng rồi, buổi tối cậu còn phải làm việc.


Trên giường tầng, thân thể trắng nõn trẻ tuổi còn lẳng lặng mà nằm, chính là ở thế giới mà người sống nhìn không thấy, có một luồng bóng dáng mang theo điểm điểm ánh vàng chậm rì rì ngồi dậy. Chân cậu còn cùng thể xác hợp với nhau, lại chậm rãi xoay đầu, nhìn về phía con quỷ mới bị bắt giữ kia —— nhìn mới mười sáu mười bảy tuổi, vị thành niên thôi à.


"Một cô gái như cô, nửa đêm chạy đến ký túc xá nam làm cái gì?"


Nữ quỷ bị tóc dài đen sì quấn lấy run bần bật, trên mặt cũng không biết là dính phải nước trên tóc hay là nước mắt của bản thân.


"Xin… xin lỗi! Tôi tôi tôi tới bảo vệ học trưởng* Nhan……"


(*đàn anh lớp trên, ở đây mình giữ nguyên cho hay chứ không dịch về thuần việt nha)