Có lẽ là ban nãy Mặc Phùng Dương đã thay nàng xả cơn giận, bây giờ tâm trạng nàng tốt lên không ít.

Nếu không, sợ là sẽ phải đá Vân Bách Tùng thêm một cái chứ không phải cãi nhau với ông.

“Ngươi…” Vân Bách Tùng bị nàng hù dọa, vô thức trốn ra sau một đại thần khác: “Ngươi, ngươi đúng là ngang ngược! Ta muốn bẩm báo việc này với hoàng thượng!”
“Đi đi” Vân Khương Mịch đột nhiên nở nụ cười: “Đúng lúc ta cũng xin phụ hoàng chỉ bảo một việc”
“Chuyện nuông chiều con gái thứ bắt nạt con gái nhỏ, lại còn xuống tay ác độc… Rốt cuộc là Ưng Quốc công làm như không thấy, hay là dung túng hành hung, hay là cũng là đồng lõa?” Nàng khoanh hai tay lại, nhìn Vân Bách Tùng như đang nghĩ ngợi điều gì: “Chuyện này cần được điều tra kỹ càng” Nghe thấy lời này, khuôn mặt già nua của Vân Bách Tùng lập tức trắng bệch!
Ông không thể ngờ rằng Vân Khương Mịch lại biết chuyện này?!
“Ngươi, ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu!” Ông không dám tiếp tục giằng co với nàng, chỉ sợ tiếp theo nàng sẽ nói ra điều gì đó, khiến cho ông, khiến cho phủ Ưng Quốc công bị người ta chửi rủa, Vân Bách Tùng cúi thấp đầu xám xịt bước nhanh.

Các triều thần bên cạnh nghe ra điểm không hợp lý, túm năm tụm ba nghị luận, cùng nhau vào điện Cần Chính.

Quả nhiên, chuyện đầu tiên là Vân Bách Tùng cáo trạng với Mặc Quốc Thiên.

Nói Minh Vương dung túng Minh Vương phi hành hung ông, tìm Hoàng thượng xin công bằng vân vân.


Ông nào dám kiện cáo Mặc Phùng Dương?
Suy cho cùng cũng chỉ dám nhằm vào một mình Vân Khương Mịch mà thôi!
Vốn tưởng rằng Mặc Quốc Thiên sẽ nói đỡ cho ông, ai ngờ ông ta chỉ thờ ơ nói một câu “Đấy là chuyện của nhà các ngươi, trẫm không xen vào” liền tùy tiện cho qua.

Ý nói chính là sẽ không phân xử cho ông Thậm chí còn mơ hồ hơi có chiều hướng làm chỗ dựa cho Vân Khương Mịch.

Vân Bách Tùng như cà tím chống lại sương giá, tức khắc héo rũ.

Cả buổi lâm triều ông đều không tập trung, bị Mặc Quốc Thiên khiển trách nhiều lần.

Cuối cùng trực tiếp nhận tối hậu thư, nếu như Ưng Quốc công ông ngay cả một “bình hoa” cũng không làm nổi, triều đình cũng không cần “bình hoa” vô dụng để trang trí!
Vân Bách Tùng bị dọa đến mặt như màu đất, buộc lòng phải cố lấy lại tinh thần để lâm triều xong.

Vừa bãi triều, ông liền chán nản trở về phủ Quốc công.

Nhớ lại những lời Vân Khương Mịch nói…
Rất rõ ràng, nàng đang giúp Vân Lan Thanh xả giận.


Tuy răng Vân Bách Tùng không biết nguyên nhân, cũng không nghĩ ra tại sao nàng lại giúp Vân Lan Thanh xả giận.

Hôm nay vô duyên vô cớ bị đánh một trận, lại bị hoàng thượng khiển trách một hồi, thể diện của ông đều đã mất hết!
‘Vân Bách Tùng không rõ nguyên nhân, cũng rất uất ức!
Trong lòng ông tích lửa giận, vào cửa liền đến viện của Vân Lan Thanh, vậy mà Vân Ngọc Linh và Trần thị cũng ở đây.

Hai mẹ con vây cạnh giường, Châu Nhi bị đẩy ra phía sau cửa, lúc này vài vị đại phu đã canh giữ ở bên giường.

Mà Vân Lan Thanh nằm trên giường giống như là đang ngủ.

Bầu không khí trong phòng trầm lặng, cực kỳ áp lực.

Vân Bách Tùng nhíu mày: “Có chuyện gì xảy ra?” Ông sải bước đi đến: “Đều ở trong phòng của Lan Thanh làm cái gì?” Thấy ông tiến vào, Trần thị che mặt bắt đầu khóc, một câu cũng trả lời không được.

Vân Ngọc Linh vội vàng đứng dậy, cầm khăn gấm lau nước mắt: “Cha, nén bi thương!” Nén bi thương?!
Lông mày Vân Bách Tùng nhíu chặt hơn, ánh mắt nhìn về phía Vân Ngọc Linh tràn đầy không vui: “Đang yên lành lại bảo ta nén cái gì, bi thương cái gì?!” Vân Ngọc Linh quay đầu nhìn thoáng qua Vân Lan Thanh sắc mặt trắng bệch, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh.

Quay đầu lại lần nữa, nàng ta đã nghẹn ngào nói không nên lời.