Lại còn chẳng hề ghét bỏ mà cầm luôn chén đũa của Vân Khương Mịch, mới vừa bỏ miếng thịt vào trong miệng.

Nghe thấy lời của Mặc Lệ Nga, miếng thịt trong miệng suýt nữa đã bay ra ngoài!
“Ai nói với muội nên mang họ Mặc?” Hắn trợn mắt nhìn Mặc Lệ Nga.

“Chuyện này còn cần ai nói nữa?” Mặc Lệ Nga lắc đầu: “Huynh xem này, viên bánh trôi nhỏ này trông giống huynh như tạc, hai người lại còn thân thiết như vậy.

.


“Thất ca này, không phải ta mắng huynh đâu, nhưng từ nhỏ đến lớn ta với huynh đã từng thân thiết như vậy đâu! Chúng ta chính là huynh muội ruột! Nhưng mà huynh cứ tỏ vẻ ngươi chớ tới gần.

” Thế mà vừa rồi lại ôm Viên Thịt Tròn thân thiết như vậy…
Muốn nói Vân Lâm Phong không phải con của hắn, có đánh chết Mặc Lệ Nga cũng không tin!
Huống chi, nếu cẩn thận tính ngày.


Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương thành thân vào bốn năm trước, nếu như trong đêm động phòng năm đó có Vân Lâm Phong, bây giờ đúng là hơn ba tuổi!
Tất cả chứng cứ này đều chỉ rõ Vân Lâm Phong là nhi tử của Mặc Phùng Dương!
Nhưng không ngờ Thất ca của nàng ta đến bây giờ còn mơ màng không biết?
Nghe Mặc Lệ Nga nói xong, Mặc Phùng Dương gian nan nuốt miếng thịt xuống, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn về phía Vân Khương Mịch: “Chuyện này, ngươi định giải thích như thế nào?” Trong lòng hắn đã sớm nghi ngờ Viên Thịt Tròn là con hắn.

Nhưng khổ nỗi cái nữ nhân thối Vân Khương Mịch có đánh chết cũng không chịu nhả, cũng không thừa nhận đứa bé là con của hắn.

Điều này làm cho Mặc Phùng Dương rất là phẫn nộ, thêm một chút bất lực.

Nếu như Vân Khương Mịch không thừa nhận, hắn chỉ có thể vui vẻ làm phụ thân.

Thân phận của Viên Thịt Tròn, e chỉ có một mình Vân Khương Mịch biết rõ chân tướng!
“Ờ thì… Lệ Nga à, muội cũng ăn uống phủ phê rồi.

Bây giờ sắc trời cũng không còn sớm, cửa cung cũng sắp đóng rồi nhỉ?” Nàng nhận lấy Viên Thịt Tròn, uyển chuyển ra lệnh đuổi khách.


“Thất tẩu, vậy mà tẩu lại đuổi ta về?” Mặc Lệ Nga dẩu miệng, chỉ cảm thấy Viên Thịt Tròn bị ôm đi, trong ngực trống rỗng, nhất thời không vui nói: “Chẳng lẽ ngươi không vui vẻ giữ ta ở lại trong vương phủ một đêm sao?”
“Chuyện này…” Vân Khương Mịch còn chưa trả lời, Mặc Lệ Nga đã bật cười: “Vậy thôi tối nay bản công chúa đi về trước vậy”
“Rồi hôm khác sẽ ra cung thăm các ngươi!” Nàng ta lật mặt cực nhanh, Vân Khương Mịch cảm thấy hổ thẹn vì không bằng.

“Viên bánh trôi nhỏ, ngày khác ta sẽ đến tìm con chơi! Còn mang quà đến cho con nữa, được không?” Mặc Lệ Nga kề sát vào, vươn đầu ngón tay chọc lên cái má béo phúng phính của Viên Thịt Tròn, đúng là càng nhìn càng thấy viên bánh trôi nhỏ càng đáng yêu!
“Được đó!” Viên Thịt Tròn cũng vươn tay, chọc gương mặt Mặc Lệ Nga, tỏ vẻ “có qua cũng phải có lại”: “Hôm khác ta cũng chuẩn bị lễ vật cho cô!” Thấy vậy, Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương đều rầu tĩ nở nụ cười.

Mặc Lệ Nga hơi sửng sốt, rồi cũng bật cười theo.

“Được đó” Nàng ta sảng khoái gật đầu, không cần Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch đưa tiễn, chắp tay sau lưng vui vẻ rời đi.

Cho tới khi bóng dáng của nàng ta biến mất trong màn đêm, đôi lông mày nhíu chặt của Vân Khương Mịch mới dãn ra.

Ban đầu nàng tính không cho Đức phi nhìn thấy Viên Thịt Tròn, không cho bà biết được thân phận Viên Thịt Tròn.

Nhưng mà đêm nay, nàng đã thay đổi ý định!
Bà mẹ chồng nhà nàng, đến tận bây giờ vẫn chưa nhìn nàng thuận mắt…
Một khi đã vậy, nàng cứ làm cho bà cồn cào ruột gan, khó chịu trong lòng là được!