Nàng tên là Vân Giận Dõi, không phải chỉ để trưng!
Không phải đến cả Đức phi cũng nói nàng nhanh mồm dẻo miệng sao?
Về mặt mồm mép, còn ai có thể qua mặt được nàng được đây?
Vừa nghe lời nói của nàng, Mặc Phùng Dương nhịn không được quay đầu nhìn nàng.

Sau đó một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt khinh thường, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Vân Khương Mịch, ngươi đúng là không biết xấu hổ”
“Ha ha, như nhau như nhau” Vân Khương Mịch ngoài cười nhưng trong không cười.

Tuy rằng hai người đã sớm viên phòng, nhưng mà trong bốn năm qua, đến tay nhỏ hai người còn chưa chạm vào nhau.

Đối với Mặc Phùng Dương mà nói, Vân Khương Mịch giống như là một người xa lạ, chỉ là Vương phi trên danh nghĩa của hắn mà thôi.

Trước mắt tuy rằng hai người đã tỉnh táo, nhưng đang nằm cùng một cái chăn…
Nếu như bất cẩn chạm trúng đối phương, thì giống như là bị điện giật, hai người nhanh chóng dịch ra, khoảng cách chính giữa cách xa vạn dặm.


“Sao ngươi còn chưa dậy đi, không phải ngươi phải vào triều sớm?” Vân Khương Mịch nhíu mày nhìn hắn.

“Vậy sao ngươi còn chưa dậy đi? Không phải ngươi muốn đi thỉnh mạch cho phụ hoàng?” Mặc Phùng Dương thu lại ánh mắt.

Hai người ai cũng đều không muốn rời giường trước, để cho người còn lại nhìn thấy cái mông trần trụi của mình.

Trong lòng Mặc Phùng Dương, đã sớm lôi Như Ngọc và Như Minh… Thậm chí cả Như Vân mắng thành đầu chó!
Nếu không phải ba tên khốn khiếp này vào thì có ai dám lột quần áo của hắn?
Rồi còn nhét hắn đang trần như nhộng vào cùng một cái chăn với Vân Khương Mịch, đúng là cực kỳ nhục nhất Mặc Phùng Dương tức tới mức mặt mày xanh mét.

Ngoài cửa.

Như Minh và Như Vân đang kề sát lỗ tai lên cửa phòng, Như Ngọc đứng bên cạnh ôm váy áo của Vân Khương Mịch trong lòng: “Các ngươi thật sự không cầm quần áo đến cho.

Vương gia sao?”
“Lấy quần áo làm gì? Tạo cơ hội để chủ nhân và Vương phi ở riêng một mình không tốt sao?” Như Vân nhướng mày: “Rõ ràng hai người họ chính là tình trong như đã mặt ngoài còn e, sớm đã vừa mắt nhau! Nhưng cố tình không ai muốn đâm thủng lớp cửa sổ giấy này, chúng †a giúp đỡ không phải sẽ tốt sao?”

“Nhưng mài Để hai người họ trần như nhộng ở cạnh nhau, ngẫm lại thì rất kích thích nha!” Như Minh giống như là con giun, đang uốn éo vặn vẹo người.

Như Vân đá một chân qua: “Ngươi buồn nôn muốn chết!”
“Nhưng mà Vương gia phải vào cung thượng triều, Vương phi cũng phải tiến cung thỉnh mạch cho Hoàng Thượng” Như Ngọc nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.

“Đừng nôn nóng…” Như Vân còn chưa nói xong, trong phòng đã vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi của Mặc Phùng Dương: “Như Vân Như Minh! Hai tên khốn kiếp nhà các ngươi, còn không mau lăn đến đây cho bổn vương!”
“Sao có vẻ như chủ nhân rất tức giận vậy?” Như Minh giương mắt nhìn Như Vân, trưng cầu ý kiến hắn †a: “Làm sao bây giờ?” Như Vân đảo tròng mắt, không có ý tốt dừng ở trên người Như Minh…
Như Vân mở cửa phòng, một chân đá lên mông Như Minh, sút hắn ta vào phòng.

Sau đó ném quần áo của Mặc Phùng Dương đang ôm vào trong.

Rồi giành lấy váy áo của Vân Khương Mịch trong trong lòng Như Ngọc ném hết vào cho Như Minh.

Sau đó nhanh tay lẹ mắt đóng cửa phòng lại, kéo Như Ngọc chuồn mất.

“Như Vân, ngươi thật đê tiện!” Như Ngọc giơ ngón tay cái lên với hắn ta, hai người đã nhanh chân trốn đến nơi rất xa.

Như Minh bị đá vào phòng, quần áo của hai người đổ ập lên người hắn ta.

Hắn ta gỡ toàn bộ quần áo trên người xuống ôm vào trong ngực, cười mỉa lui về phía sau vài bước: “Chủ tử, Vương phi, hai người nghe thuộc hạ giải thích…”