Vân Khương Mịch nhịn không được đứng thẳng lưng: “Ngươi uy hiếp ta?”
“Có phải uy hiếp hay không, trong lòng ngươi tự hiểu rõ” Mặc Phùng Dương thu lại ý cười trên mặt, nhàn nhạt liếc nhìn nàng, duỗi tay võ lên chỗ ngồi bên cạnh: “Bước lên” Vân Khương Mịch đột nhiên thấy lúng túng.

“Đột nhiên ta lại cảm thấy, hình nhưng cả người không có chỗ nào không khỏe cả” Nàng nhanh nhẹn lên xe ngựa, ngồi xuống bên người Mặc Phùng Dương.

Nhưng nàng mới vừa bị hắn nắm mũi dắt đi, vì thế trên mặt không vui vẻ, Vân Khương Mịch hừ nhẹ một tiếng: “Ta tiến cung là để thỉnh mạch cho phụ hoàng, không liên quan gì tới ngươi”
“An nguy của Phụ hoàng mới là quan trọng nhất” Nàng ngồi xuống bên người hắn, xe ngựa từ từ đi vào cung.

Mặc Phùng Dương ngồi bên cạnh không nói gì.


Nhưng rõ ràng là khóe môi hơi cong lên, trong mắt hắn hiện lên một ý cười.

Tối hôm qua khi Mặc Lệ Nga về đến cung thì trời khuya.

Hôm qua đến phủ Minh vương một chuyến đúng là không uổng công nàng ta.

Chẳng những biết tay nghề nấu ăn của Vân Khương Mịch rất tốt, còn gặp được Viên Thịt Tròn lớn lên giống Thất ca như đúc!
Không biết mẫu phi có biết chuyện này hay không…
Mặc Lệ Nga đã dậy từ sớm.

Vốn định trực tiếp đến gặp Đức phi, kể chuyện của Viên Thịt Tròn.

Nhưng không ngờ mới vừa ra cửa, Tân Nghiên Tuyết đã đi vào.

“Lệ Nga, muội muốn đi đâu vậy?” Vẻ mặt nàng ta rất quan tâm, đưa canh sâm trong tay cho Mạt Liên: “Ta dậy sớm hầm một ít canh sâm, mới vừa để Tử Thanh đưa đến cung Vĩnh Thọ, tiện mang một ít đến cho muội”
“Cảm, cảm ơn tam tẩu” Vẻ mặt Mặc Lệ Nga có hơi mất tự nhiên.

Lúc trước nàng ta thật lòng xem Tân Nghiên Tuyết là chị dâu, thậm chí còn đối xử giống như tỷ tỷ.


Nhưng bây giờ, sau khi ở chung với Vân Khương Mịch, nàng ta không thể nói rõ cảm giác này, nhưng nàng ta cảm thấy thoải mái hơn khi ở cùng với Tân Nghiên Tuyết!
“Giữa ta và muội cần khách sáo làm gì?” Tân Nghiên Tuyết cười dịu dàng, nắm tay nàng ta cùng đi vào cửa: “Ta nghe nói hôm qua muội đến phủ Minh vương?
Minh vương phi có làm khó muội không?” Thì ra Tân Nghiên Tuyết biết được nàng ta đã đến phủ Minh vương, cho nên hôm nay cố ý vào cung gặp nàng ta.

Nàng ta nhớ lại những lời Vân Khương Mịch từng nói lúc trước…
Bốn năm trước, Mặc Lệ Nga đã bị Tân Nghiên Tuyết hãm hại, nên nàng ta lập tức rút tay về.

Bàn tay trong tay Tân Nghiên Tuyết không còn, sắc mặt hơi cứng đờ: “Lệ Nga, muội bị sao vậy?”
“Được được, nàng ta làm khó ta làm gì?” Giọng nói của Mặc Lệ Nga đã lạnh đi: “Tam ca rời kinh cũng đã được nửa tháng rồi? Thời gian này Tam tẩu đã quen chưa? Tam ca có truyền tin về không?” Thấy thái độ hôm nay của Mặc Lệ Nga đúng là lạnh nhạt hơn so với những lần trước.

Nhưng mà trong lời nói, dường như lại rất quan tâm nàng ta…
Đột nhiên, Tân Nghiên Tuyết không thể đoán được rốt cuộc trong lòng Mặc Lệ Nga nghĩ gì.


Nàng ta dùng nụ cười để đè nghỉ ngờ trong mắt xuống: “Có gì mà quen hay không quen, ta và Tam ca muội đã là vợ chồng già! Cả ngày ta đều bận rộn chăm sóc con cái, cũng không có thời gian quan tâm đến chuyện của Tam ca muội”
“Tính thời gian, Vương gia hẳn đã tới biên cương rồi, nói vậy thư nhà sẽ sớm được truyền về thôi” Nói rồi, hai người chia ra ngồi xuống, Mặc Lệ Nga sai người dâng trà.

Nếu Tân Nghiên Tuyết đã tới, nàng ta không dám đến cung Vĩnh Thọ.

Không biết Tân Nghiên Tuyết có biết sự tồn tại của Viên Thịt Tròn hay không…
Nhưng bây giờ lòng của Mặc Lệ Nga đã nghiêng về phía Viên Thịt Tròn và Vân Khương Mịch, chỉ sợ nữ nhân này biết lại muốn âm thầm chơi xấu.

Cho nên nàng ta cố đè tâm sự trong lòng xuống: “Không biết hôm nay tam tẩu tới tìm ta là có việc gì?” Thấy thái độ nàng ta vẫn lạnh nhạt, trong lòng Tân Nghiên Tuyết đã chắc chắn, là con ả Vân Khương Mịch đã nói xấu nàng ta trước mặt Mặc Lệ Nga!