Mặc Phùng Dương xưa nay chỉ thích dùng một loại hương thanh mát… Tuy không biết dùng hương liệu gì chế thành, nhưng từ xa đã ngửi thấy được mùi hương thấm vào trong ruột gan.

Giống như là hàn mai nở rộ sâu trong Ngự Hoa Viên, chút hương thơm nhè nhẹ lan tỏa ra khắp chốn…
Mùi hương đó giống như con người Mặc Phùng Dương, mát lạnh và pha chút quái gở.

Tuy không được hắn trả lời, nhưng ngửi được mùi hương mát lạnh này, Tân Nghiên Tuyết đã biết Mặc Phùng Dương đang ở bên trong xe ngựa.

Nàng ta lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: “Dương ca, ta đợi đã lâu.

Cuối cùng cũng chờ được cơ hội này, có thể chính miệng nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình với huynh”
“Hẳn là Dương ca đã nghe nói, cuộc sống lúc này của ta trôi qua rất gian nan đúng không?
Nàng ta cố rớt hai giọt nước mắt, móc khăn gấm ra nhẹ nhàng lau nước mắt: “Cho dù vì Doanh vương sinh hạ hai đứa con gái, nhưng hắn vẫn không xem ta như người một nhà”
“Tất cả đều bởi vì ta từng có hôn ước với Dương ca đó!” Vốn tưởng rằng Mặc Phùng Dương sẽ tiếp tục im lặng.

Nào ngờ nàng ta vừa dứt lời, thì đã nghe bên trong xe ngựa truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Ngươi muốn ăn vạ bổn vương sao?”
“Cái gì?” Rõ ràng là Tân Nghiên Tuyết đã sửng sốt một lúc, không hiểu rõ cuối cùng Mặc Phùng Dương có ý gì.

Cái gì gọi là ăn vạ?
“Cuộc sống vợ chồng của tẩu và Tam ca không hạnh phúc, thì đến ăn vạ bổn vương, nói tất cả những chuyện này đều là do Bổn vương gây ra.


Bởi vì đã từng có hôn ước với Bổn vương?” Mặc Phùng Dương tiếp tục hỏi.

Ở bên cạnh Vân Khương Mịch một thời gian, những từ ngữ mới mẻ hắn cũng học được không ít.

Bây giờ là lúc thực hành vào cuộc sống.

“Muội…” Trong lòng Tân Nghiên Tuyết điên cuồng gật đầu.

Nhưng khi vừa nghe hắn hỏi như vậy, ngược lại nàng ta không dám trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Hản là vì nguyên nhân này”
“Hẳn là?” Dường như Mặc Phùng Dương cười khẩy một tiếng: “À.

.


“Đến nguyên nhân tẩu còn chưa biết rõ, vậy mà đã tới trước mặt Bổn vương ăn vạ, cái này chẳng lẽ không phải bôi nhọ sao?” Hướng đi của cốt truyện, sao lại không giống như trong tưởng tượng của nàng ta?
Tân Nghiên Tuyết sửng sốt một chút.

Nàng ta cho rằng, mấy năm gần đây Mặc Phùng Dương đối xử với nàng ta cũng coi như là dịu dàng.


Ít nhất, thái độ hắn đối xử với nàng ta hoàn toàn khác biệt với các tiểu thư khuê các khác.

Trong lòng hắn hẳn là có nàng ta.

Vậy nên khi nghe nàng ta kể khổ, chẳng lẽ không nên an ủi nàng ta, đau lòng cho nàng ta rồi thuận tiện ôm hết trách nhiệm lên đầu hắn, cho rằng đều là do hắn liên lụy nàng ta sao?
“Tam tẩu, nếu tẩu muốn đến ăn vạ bổn vương, chúng ta lập tức đến trước mặt phụ hoàng mẫu hậu nói cho rõ ràng” Mặc Phùng Dương nhàn nhạt nói.

Tân Nghiên Tuyết: “…”
“Không phải!” Nàng ta sốt ruột giải thích: “Dương ca, muội không định ăn vạ huynh mà “Chỉ là mấy năm gần đây muội đã khổ quá rồi.

Hẳn là Dương ca biết được, Vương gia nhà muội, hắn, hắn đã sớm âm thầm thông đồng ở bên cạnh Vân nhị tiểu thư của phủ Ứng Quốc Công” Nói đến việc này, không ngờ Tần Nghiên Tuyết lại rơi được mấy giọt nước mắt thật lòng.

Nàng ta không cam lòng.

Vất vả lắm nàng ta mới gả được cho Mặc Vân Khinh, thậm chí trong bốn năm sinh hạ cho hắn ta hai cô con gái.

Vốn tưởng rằng có thể trói chặt trái tim hắn ta, nào biết thứ trói chặt chỉ là con người hắn ta mà thôi.

Bây giờ con ả Vân Ngọc Linh kia càng thêm ngông cuồng, không tiếc hết lần này đến lần khác tự mình uống thuốc độc rồi hãm hại nàng ta.

Hại nàng ta bị Mặc Vân Khinh mắng chửi, trách đánh, cuối cùng còn cấm túc mấy tháng, còn thẳng thừng tước đi quyền quản gia trong tay nàng ta.