Mỗi ngày đều thay đổi đa dạng cách thức tìm nàng đòi tiền, nàng cũng chẳng có mở ngân hàng đâu!
“Mới vừa rồi ngươi bóp mặt bổn vương” Mặc Phùng Dương nhẹ nhàng bâng quơ nhìn nàng một cái: “Cho nên một vạn lượng bạc này cũng không thiệt cho ngươi.


“Cái mặt già này của ngươi thiếp vàng đấy à? Ta mới bóp một cái đã phải trả một vạn lượng! Nếu ngươi cảm thấy ngươi thiệt thòi, cùng lắm ta để ngươi véo lại lại được” Vân Khương Mịch kề sát mặt qua.

Vốn dĩ nàng cho rằng, Mặc Phùng Dương sẽ tình nguyện lấy một vạn lượng bạc kia, chứ có chết cũng không chạm vào nàng một lần.

Ai ngờ, khi nàng vừa kề sát mặt vào…
Khuôn mặt trắng nõn bóng loáng giống như trứng gà bóc.

Ma xui quỷ khiến thế nào hắn vươn tay, bóp nhẹ lên khuôn mặt nàng một cái.

Ôi, cảm xúc cũng không tệ lắm!
Vì thế Mặc Phùng Dương lại bóp thêm cái nữa, lúc này trên tay lại dùng thêm hai phần lực, Vân Khương Mịch bị đau hét lên một tiếng rồi nắm lấy tay hắn: “Bỏ cái móng heo của ngươi rat”
“Ta chỉ bóp ngươi một cái, ngươi bóp lại ta hai cái, bây giờ ngược lại ngươi thiếu ta một vạn lượng!” Nàng trừng mắt hắn.


Mặc Phùng Dương gật đầu: “Được”
“Ngươi nói cái gì?” Vân Khương Mịch còn tưởng bản thân đã nghe lầm.

Cái tên nam nhân vắt cổ chày ra nước này lại thật sự tự nguyện cho nàng một vạn lượng bạc?!
“Bạc chờ lát nữa bổn vương sẽ sai người đưa tới viện Ánh Nguyệt” Dứt lời hắn lại giơ tay bóp mặt nàng một lần nữa, Vân Khương Mịch xù như đuôi mèo: “Mặc Phùng Dương! Ngươi đừng có mà quá đáng! Mặt của ta là…”
“Hai vạn” Lúc này Mặc Phùng Dương mới thu tay, cảm thấy thõa mãn thu hồi ánh mắt.

Vân Khương Mịch: “2”
“Vương gia, ta là da dày thịt béo, ngài cứ tùy tiện véo! Véo nhiều thêm vài lần cũng không sao!” Nàng lại cười ha ha kề sát lại.

Véo một cái là một vạn lượng bạc, cuộc mua bán này không thiệt à!
Mặc Phùng Dương thì đã nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến nàng.

Vân Khương Mịch chép miệng: “Nhưng mà ta vẫn thiệt, số bạc đó không phải đều là ta cho ngươi sao?” Nàng có không gian, thật ra không thiếu bạc.

Nhưng mà cái cảm giác kiếm bạc trong tay người khác này đúng là quá sướng!
Tân Nghiên Tuyết chạy một mạch cả đoạn đường, bóng người đơn bạc rất nhanh đã biến mất ở đầu đường.


Rất nhanh nàng ta xuất hiện ở trước phủ Thừa tướng, ra hiệu cho Tử Thanh đi lên gõ cửa.

Mới vừa rồi ở cửa cung, nàng ta đã ôm hận đồng ý cái “yêu cầu” của Vân Khương Mịch, nhưng rồi không tìm thấy người bàn bạc.

Mặc Vân Khinh đang ở biên cương xa xôi, Triệu Hoàng Hậu không biết kế hoạch của nàng ta với Mặc Vân Khinh.

Cho nên chuyện này tạm thời không thể báo cho người khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có về nhà mẹ đẻ tìm phụ thân là Tân Nam Du thương nghị.

Sau khi Tử Thanh gõ cửa, gã sai vặt nhanh chóng mở cửa ra.

Thấy người ngoài cửa là Tân Nghiên Tuyết, hắn ta vội cung kính mời nàng ta đi vào.

“Phụ thân ta đâu?” Nàng ta vừa đi vừa hỏi.

Gã sai vặt cúi đầu đáp: “Lão gia vừa mới đến viện của Nhị tiểu như, nói là đến xem thời gian gần đây Nhị tiểu thư đọc sách thế nào” Tâm trạng Tân Nghiên Tuyết càng thêm buồn bực.

Muốn nói cả đời này, người nào khiến nàng ta ghen ghét…
Ngoại trừ Vân Khương Mịch, đó chính là muội muội ruột Tân Ngọc Lộ của nàng ta.