Trong lúc lơ đãng, Tân Nghiên Tuyết đặt tay lên phân bụng bằng phẳng, trong mắt lộ ra vẻ chần chờ.
Nếu lúc này có thể giải quyết hoàn mỹ chuyện này, chẳng những nàng ta có thể chiếm được sự tín nhiệm của Mặc Phùng Dương.

Mà thậm chí còn có thể mượn cơ hội lân này để lật đổ tiểu tiện nhân Vân Khương Mịch kia, chiếm được sự coi trọng của Mặc Quốc Thiên và Triệu Hoàng hậu.
Có thể nói là một mũi tên bắn trúng ba con nhạn.
Hiện giờ Mặc Lệ Nga cũng có tiến bộ.
Nàng ta biết Tân Nghiên Tuyết sai Tử Thanh làm chuyện gì đó, nên đã âm thâm điều tra việc nàng ta đến phủ Minh Vương.


Cho nên, sau khi tiễn Tân Nghiên Tuyết, Mặc Lệ Nga vẫn chưa vội đến cung Vĩnh Thọ.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Mặc Lệ Nga mới mang theo Mạt Liên vội vã đi gặp Đức phi.
Đêm nay Mặc Quốc Thiên lật thẻ bài của phi tần khác, Đức phi năm trên giường trằn trọc khó ngủ.
Nghe người nói Cửu công chúa tới, bà vội vàng ngồi dậy, lại dặn dò cung nhân đốt thêm than ngân sương trong điện.
“Mẫu phi” Mặc Lệ Nga liếc mắt nhìn Mạt Liên, nàng ta vội vàng đóng lại cửa điện, đứng canh bên ngoài.
“Lệ Nga, đã trễ thế này mà con còn chưa nghỉ ngơi, tới nơi này của mẫu phi làm gì?” Thấy con gái bảo bối của mình, vẻ mặt Đức phi tràn đầy từ ái: “Mau đến đây với mẫu phi! Cởi giày rồi lên giường đắp chăn, rất ấm!” Mặc Lệ Nga cởi giày, nằm bên cạnh Đức phi.
Đức phi vội vàng đắp chăn cho nàng ta: “Nhìn xem chân tay con đã lạnh đến mức nào!”
“Mẫu phi, đã trễ rồi mà nhi thần còn đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói với mẫu phi!” Mặc Lệ Nga bị chăn che đến kín mít, chỉ lộ ra một gương mặt bé bằng bàn tay ở bên ngoài: “Mẫu phi có biết, phủ Minh Vương có một tiểu hài tử?” Tiểu hài tử?
Đức phi lập tức nhớ lại mấy tháng trước, khi bà đến phủ Minh Vương.

Lúc đó cũng nhìn thấy Mặc Phùng Dương dẫn theo một bé trai vội vã rời đỉ.
Nghe nói hài tử kia là “con hoang” của Vân Khương Mịch và một gia đinh.
Tuy rằng Đức phi hết sức tức giận, hận không thể giết chết tiểu tiện nhân lả lơi ong bướm Vân Khương Mịch này.
Bà cũng đã từng đề xuất chuyện giết chết “tiểu nghiệt chủng” kia, tránh việc Mặc Phùng Dương mất sạch mặt mũi.
Chỉ cần hài tử kia tồn tại thêm một ngày, thì nón xanh trên đầu Mặc Phùng Dương sẽ nhiều thêm một ngày!

Lúc đó người khác sẽ biết Vân Khương Mịch đã cắm sừng Minh Vương từ lâu.
Song, nhi tử nhà mình vẫn chưa mở miệng, trái lại còn khuyên bảo Đức phi, nói đó là một sinh mệnh vô tội.

Không những vậy, thấy Mặc Phùng Dương yêu thương đứa bé kia, Đức phi đành phải mặc kệ hắn.
Chỉ cần không để đứa bé kia xuất hiện trước mặt người khác, vậy sẽ không ai biết phủ Minh Vương tồn tại một “tiểu con hoang”.
Đức phi gật đầu: “Hài tử kia bổn cung cũng biết”
“Vậy mẫu phi có biết hài tử kia trông như thế nào không?” Mặc Lệ Nga không kiềm được mà hỏi.
Thấy sắc mặt của nàng ta lộ ra vẻ cấp bách, trong lòng Đức phi cảm thấy hồ nghi.

Song bà vẫn lắc đầu: “Bổn cung vẫn chưa gặp qua! Lúc trước còn phân phó Như Minh đáp lời bổn cung, thằng ranh con đó cánh cứng rồi”

“Đến tận bây giờ cũng chưa tới cho bổn cung một câu trả lời!”
“Lệ Nga, đang êm đẹp sao con lại nhắc tới chuyện này?” Vừa nhắc đến chuyện này, trong lòng Đức phi lập tức cảm thấy tức giận, nhịn không được mà nổi trận lôi đình.
Chẳng qua chuyện này là do con gái bảo bối nhắc đến nên Đức phi chỉ có thể kiềm chế lửa giận: “Bổn cung nghe nói hôm qua con đến phủ Minh Vương.

Tiện nhân Vân Khương Mịch kia lại bắt nạt con?” Trước đây khi nghe đám người Đức phi gọi Vân Khương Mịch là “tiện nhân”, Mặc Lệ Nga còn cảm thấy không có gì.
Thậm chí chính nàng ta cũng liên tục gọi “tiểu tiện nhân”.
Nhưng hiện giờ nghe Đức phi gọi Vân Khương Mịch như vậy, trong lòng Mặc Lệ Nga lại cảm thấy có chút không thoải mái.