Nàng ta hoảng loạn cúi đầu.

Sao Ngô phó tướng lại tỉnh rượu nhanh như vậy?
Mới đó thôi mà đã tiến cung cáo trạng?
Theo tính toán của nàng ta, để Tân Nam Du chuốc say Ngô phó tướng… Tốt nhất là ba ngày ba đêm đều không tỉnh, như thế thì trong ba ngày đó nàng ta mới có cơ hội hãm hại Mặc Phùng Dương.

Là loại hãm hại trong âm thầm, không chút dấu vết.

Ai ngờ Ngô phó tướng lại tỉnh rượu nhanh thết Ai ngờ trong chớp mắt Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch lại cáo trạng với Mặc Quốc Thiên.

Hơn nữa còn là đánh đòn phủ đầu, cảnh cáo nàng ta!
Khó trách hôm nay Mặc Quốc Thiên tức giận đến vậy!
Chuyện này phải giải quyết ra sao…
Tân Nghiên Tuyết nhanh chóng suy nghĩ cách ứng đối ở trong lòng.

Triệu Hoàng hậu cũng không nghĩ tới, thế mà lại có chuyện như vậy.


Suy cho cùng bà ta cũng đã làm Hoàng hậu nhiều năm, phản ứng của Triệu Hoàng hậu nhanh hơn người thường rất nhiều.

Bà ta phục hồi tinh thần rất nhanh, xoay người tát một cái thật mạnh lên mặt Tân Nghiên Tuyết: “Đồ ngu xuẩn này! Chẳng qua hôm qua bổn cung chỉ bảo ngươi đến phủ Minh Vương tìm tức phụ của lão Thất hỏi chuyện”
“Sao ngươi lại làm rơi đồ vật quan trọng như vậy ở phủ Minh Vương?” Tân Nghiên Tuyết bị một bạt tai này đánh đến phát ngốc.

Triệu Hoàng hậu ra tay không chút lưu tình, một bạt tai kia, âm thanh thanh thúy vang dội.

Mặt Tân Nghiên Tuyết nóng rát, rất đau, nàng ta ủy khuất che kín mặt: “Mẫu hậu…” Trước ánh mắt cảnh cáo của Triệu Hoàng hậu, nàng ta mau chóng phản ứng lại: “Mẫu hậu, trăm sai ngàn sai đều là con dâu sai! Là con dâu sơ sẩy, con dâu nên chịu phạt!” Mặc Quốc Thiên nhíu mày: “Hoàng Hậu, là ngươi bảo nàng ta đến phủ Minh Vương?”
“Đúng vậy Hoàng Thượng.

” Triệu Hoàng hậu xoay người lại, vội vàng đáp lời: “Hôm qua đầu thần thiếp đau như muốn nứt ra, nên mới bảo Nghiên Tuyết đến phủ Minh Vương một chuyến”
“Thần thiếp bảo nàng tìm tức phụ của lão Thất, hỏi xem dùng dược gì để giảm đau đầu! Hoàng Thượng cũng biết rõ mà, tức phụ của lão Thất có y thuật cao minh, cho nên.

.


” Nói xong, Triệu Hoàng hậu than nhẹ một tiếng.

Bà ta hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Tân Nghiên Tuyết: “Nào biết nàng lại sơ suất như thết” Tân Nghiên Tuyết thức thời nhận sai: “Mẫu hậu, con dâu biết sai” Nghe vậy, Mặc Quốc Thiên nhíu mày càng chặt: “Thật không?”
“Đúng vậy Hoàng Thượng! Đoạn thời gian này thần thiếp vô cùng đau đầu, thái y cũng không có cách nào” Triệu Hoàng hậu lập tức tiếp nhận câu chuyện: “Hoàng Thượng, đều tại thần thiếp quản giáo không nghiêm nên mới gây ra hiểu lầm như vậy.

Nhưng Nghiên Tuyết cũng không cố ý, mong rằng Hoàng Thượng có thể giảm tội cho nàng” Vân Khương Mịch đang đứng sau bình phong, nàng thầm cười lạnh trong lòng.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay.

Triệu Hoàng hậu quả nhiên lợi hại!
Dăm ba câu nói đã biến chuyện này thành hiểu lầm, là do Tân Nghiên Tuyết lơ là sơ sẩy…
Nếu vậy tính chất của sự việc, lập tức sẽ không còn ác liệt như “hãm hại Mặc Phùng Dương”!
Nếu là như thế, hôm nay nàng tiến cung cáo trạng còn có ý nghĩa gì?
Thấy khóe mắt Mặc Quốc Thiên nhìn về phía sau bình phong, Vân Khương Mịch vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, vô tội lắc đầu với ông ta.

Ý nói: Hôm qua Tần Nghiên Tuyết tới phủ Minh Vương, căn bản không phải vì hỏi dược!
Trong lòng Mặc Quốc Thiên hiểu rõ.

Bỗng nhiên ông ta hỏi: “Nếu như đến phủ Minh Vương hỏi dược, vậy tức phụ của lão Thất trả lời ra sao?” Triệu Hoàng hậu và Tân Nghiên Tuyết lập tức ngây người.

Hai người không nghĩ đến chuyện Mặc Quốc Thiên hỏi như vậy!