Chương 213

 

Nề hà, hắn ta lại được Mặc Quốc Thiên coi trọng, giao Ngũ Quân Doanh cho hẳn ta.

 

Hơn nữa hắn ta còn là nhi tử mà Triệu Hoàng hậu thương yêu nhất. Cưới tiểu thư của phủ Tể tướng, là người sau lưng nắm giữ một nửa triều đình.

 

Mặc Vân Khinh có vốn liếng để nóng nảy.

 

Trước đây Mặc Vân Đức không nghĩ nhiều, mặc dù Nam Cung nguyệt đã nhiều lần nói bên tai hắn ta rằng tính tình của hắn ta quá mềm mỏng.

 

Nhưng hôm nay khi nghe Mặc Phùng Dương nói, hắn ta lại cảm thấy mất tự nhiên.

 

“Cho dù sau này đại ca có nâng đỡ tam ca bước lên ngôi vị hoàng đế”

 

“Nhưng trong hoàng thất nào có thứ gọi là thân tình? Đặc biệt là, xưa nay mấy huynh đệ chúng ta chưa từng hòa thuận..” Dừng một chút, Mặc Phùng Dương nhẹ nhàng cười.

 

Tiếng cười mang theo vài phần tự giễu: “Huynh nhìn xem, bên người phụ hoàng có hoàng thúc nào không?” Mặc dù Mặc Quốc Thiên là một minh quân, nhưng ông ta cũng sợ người khác mơ ước ngôi vị hoàng đế của mình.

 

Ông ta đã sớm phân các huynh đệ của mình tới đất phong, rời xa kinh thành, một hai năm cũng khó hồi kinh được một lần.

 

“Nếu sau này tam ca đăng cơ, với tính đa nghi của hắn…

 

Bắt chúng ta rời khỏi kinh thành thì cũng thôi”

 

“Chỉ sợ, đến lúc đó hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước ngôi vị hoàng đế của mình!” Không cho phép mơ ước thì sẽ giết người diệt khẩu.

 

Chỉ có người chết, mới có thể chặt đứt mọi hậu hoạn!

 

Mà với tính tình của Mặc Vân Khinh nói không chừng thật sự có thể làm ra chuyện tá ma giết lừa*!

 

(*Mượn cối xay gió để giết lừa, kiểu mượn một chuyện gì đó để xử lý chuyện khác ).

 

Đây là lần đầu tiên Mặc Phùng Dương nói nhiều như vậy trước mặt Mặc Vân Đức.

 

“Đại ca chẳng những làm đá kê chân của tam ca, mà còn làm phông nền của hắn. Cho dù đại ca có khổ có mệt, cũng không chiếm được nửa câu khen ngợi của phụ hoàng và mẫu hậu, trái lại còn cho tam ca toàn bộ công lao…” Nụ cười của Mặc Phùng Dương đầy ý vị thâm trường: “Đại ca, huynh thật sự cam tâm sao?” Nói xong, hắn cũng không đợi Mặc Vân Đức đáp lời, xoay người đi xa.

 

Lần này, hắn không hề quay đầu lại.

 

Mặc Phùng Dương không nghe được tiếng bước chân, hắn biết Mặc Vân Đức vẫn đang đứng tại chỗ, tự hỏi về những lời lúc nãy hắn vừa nói.

 

Mặc Phùng Dương cong khóe môi, không tiếng động cười lạnh.

 

Hắn sẽ không làm những chuyện như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng hắn… Sẽ bỏ đá xuống giếng!

 

Mặc Vân Đức nhìn bóng lưng đang dần xa của hắn, cau mày suy nghĩ một lúc lâu, mới vội vàng rời đi. Hai huynh đệ bọn họ ai cũng không nghĩ tới, bọn họ vừa mới rời đi thì ở núi giả cách đó không xa, có một bóng người bước ra.

 

Rất hiển nhiên, người này đã nghe được đoạn đối thoại lúc nãy của bọn họ…

 

Người đó lẩm bẩm: “Xem ra, lão Thất là người tài nhưng lại giả ngu, chứ không phải ngu thật”

 

Mặc Phùng Dương mới vừa quay về vương phủ đã thấy Vân Khương Mịch vội vã ra ngoài.

 

Thấy sắc mặt nàng kinh hoảng, hắn duỗi tay ngăn lại: “Sao lại kinh hoảng thất thố như vậy, có quỷ đuổi theo sau lưng ngươi à?”

 

“Quỷ thì không có” Vân Khương Mịch sốt ruột giải thích: “Nhưng mà ta nghe nói Chu Vương sắp không xong rồi!” Chu Vương, Tứ hoàng tử Mặc Vĩ.

 

Từ nhỏ hắn ta đã triền miên trên giường bệnh, nhiều năm qua vẫn luôn dưỡng bệnh ở phủ Chu Vương. Ngày thường ru rú trong nhà, ngay cả cung yến cũng chưa bao giờ tham gia, khiến không ít người gần như quên mất hoàng thất còn có một vị Vương gia là hắn ta.