“Mặc Vân Đức và Mặc Vân Khinh là thân huynh đệ, phía sau bọn họ có Đông Quận, có phủ Tể tướng.

Tuy Hàn Vương độc lai độc vãng, nhưng sau lưng lại có toàn bộ nhà họ Chu”
“Chỉ riêng ngươi!” Vân Khương Mịch hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Nhà mẹ đẻ của mẫu phi xa xôi, quan hệ giữa ta và phủ Ưng Quốc Công lại không thân.” Mà cho dù quan hệ thân thiết với phủ Ưng Quốc Công…
Vân Bách Tùng lại là một người không có tiền đồ, có lợi ích gì!
Huống hồ, Vân Bách Tùng vô cùng yêu thương Vân Ngọc Linh.

Cho nên ông ta là người của Mặc Vân Khinh.
Sau lưng Mặc Phùng Dương không có một bóng người.
“Ngươi lẻ loi một mình, đó là một mình chiến đấu hăng hái.

Nếu ta không mượn quan hệ thay ngươi, đến khi trở mặt, ngươi phải làm sao!” Có ra sao Mặc Phùng Dương cũng không nghĩ tới, Vân Khương Mịch là vì hắn nên mới đi t cho Mặc Vĩ.
Hắn cũng không nghĩ tới, nàng sẽ nói ra những lời như vậy.

Hắn chỉ cho rằng nàng cùng lắm là miệng lưỡi sắc bén, hơi có mắt nhìn, và đầu óc khá nhanh nhạy mà thôi.
Nhưng hắn không nghĩ tới, nàng lại có thể nghĩ đến vậy!
“Ngươi đang lo lắng cho bổn vương?” Lông mày Mặc Phùng Dương cau lại thành hình chữ xuyên J!l, giọng điệu không chắc chắn.
“Ngươi đừng tự mình đa tình” Vân Khương Mịch cười lạnh: “Chẳng qua ta chỉ vì bản thân, vì Phong Bảo.

Không phải ngươi bảo để Phong Bảo nhận ngươi làm cha sao? Hiện giờ hai mẫu tử chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào ngươi”
“Nếu ngươi ngã xuống thì hai mẫu tử chúng ta cũng sẽ gặp tai ương.”
“Cho nên ta chỉ đang bảo vệ chính mình thôi” Tuy nàng nói như thế, nhưng Mặc Phùng Dương vẫn có thể cảm giác được kỳ thật Vân Khương Mịch đang nghĩ cho hắn!
Không vì cái gì khác, chỉ vì nàng nói răng nàng và Phong Bảo không có người để dựa vào…
Nhà họ Cố, chính là một cây đại thụ che trời!
“Ngươi đừng mạnh miệng, ngươi đang lo lắng cho bổn vương” Bỗng nhiên Mặc Phùng Dương bật cười, giọng điệu cũng dịu đi: “Ngươi có muốn biết vì sao lúc nãy bổn vương không cho ngươi đến phủ Chu Vương không?”
“Vì sao?” Vân Khương Mịch theo bản năng hỏi.
Vừa mới nói ra khỏi miệng, nàng lại bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đừng có mà cười với ta! Lúc nãy ngươi hung dữ với ta, còn siết đau tay ta”

“Chúng ta còn đang cãi nhau đấy! Đừng cợt nhả” Đây là lần đầu tiên hai người “chính thức cãi nhau”.
“Làm ngươi bị thương rồi?” Mặc Phùng Dương vươn tay kéo tay nàng qua, quả thật cổ tay đã đỏ ửng một mảng.
Hắn nhẹ nhàng thổi thổi: “Đều tại bổn vương không tốt”
“Nào dám để Vương gia nhận sai” Vân Khương Mịch quay đầu đi.
Nàng vốn không phải là một nữ tử yếu đuối.
Những năm gần đây cho dù có chịu ủy khuất gì, nàng cũng chịu đựng một mình.

Vì sao bây giờ Mặc Phùng Dương chỉ dịu giọng giúp nàng thổi tay, mà mũi nàng đã xót, rất muốn khóc?
Dường như đôi mắt cũng trở nên khô khốc, nước mắt giống muốn rơi ra bên ngoài.
Vân Khương Mịch vội ngẩng đầu, nuốt nước mắt lại.
Chắn chắn là do có bụi bay vào mắt nàng!
Thấy nàng quay đầu không nhìn hắn, trong lòng Mặc Phùng Dương sinh ra vài phần áy náy.
Hắn thấp giọng thở dài một hơi: “Năm đó người có quan hệ tốt nhất với bổn vương là lục ca”
“Khi đó ta nhỏ nhất, các huynh đệ còn lại rất thích bắt nạt †a.

Song, Lục ca lại luôn là người che chở cho ta! Nhưng có một ngày khi ta rời giường, thì lại nghe được tin lục ca ngã vào hồ sen”