Trần bá hoảng sợ liên tục hét to, điên cuồng gọi: “Có ai không! Mau mời thái y đi!”
“Không cần”
Chỉ nhìn thấy Vân Khương Mịch vung tay lên rồi Nàng vạch mí mắt của Mặc Vĩ lên xem thử: “Không có gì đáng ngại, không cần phải vội vàng thế đâu! Chỉ là do cơ thể bị suy nhược, không thể chịu nổi sự kích động ập tới mà thôi”
Nói xong nàng duõi ngón tay ra, dùng sức véo vào người Mặc Vĩ.

Trần bá không ngờ là vị phu nhân trông yếu ớt, nhu nhược như Minh Vương phi này lại chẳng hạ tay lưu tình chút nào cả.

Vậy mà có thể khiến Vương gia của bọn họ đang sờ sờ ở đó tức đến mức ngất xỉu?
Thấy nàng véo vào người Mặc Vĩ, Trần bá vô thức muốn ngăn cản.

Nhưng ai cũng không ngờ được, chỉ trong chớp mắt đã nghe thấy tiếng Mặc Vĩ hít vào một hơi lạnh.

Tiếp đó hắn ta chậm rãi mở mắt ra, mắt liếc nhìn sang phía Trần bá.

“Vương gia, Vương gia?”
Trần bá mừng phát khóc: “Vương gia, ngài không sao chứ? Ngài cảm thấy thế nào rồi?”

“Trần bá”
Mặc Vĩ run rẩy vươn cánh tay lên, chỉ vào Vân Khương Mịch: “Lão Thất ở lại, ném nàng ta, ném nàng ta ra ngoài cho tai”
Trần bá vội vàng vâng lệnh.

Cứ coi như Mặc Vĩ không ra lệnh thì ông ta cũng định đuổi Vân Khương Mịch đi.

Có lý nào lại như vậy!
Vị Minh Vương phi này nào có giống như đến Chu Vương phủ để thăm bệnh nhân chứ?
Rõ ràng là đang chê Vương gia nhà bọn họ chết quá chậm, muốn làm Vương gia đang sống sờ sờ tức chết đây mài!
Mặc Phùng Dương lách người đi vào, bảo vệ Vân Khương Mịch sau lưng, bày ra bộ mặt lạnh, tỏ vẻ không vui: “Nếu Tứ ca đã nói thế, vậy bổn vương cáo từ trước”
Ý câu này là muốn đuối Vân Khương Mịch đi thì hắn cũng không ở lại.

Vân Khương Mịch bảo vệ trượng phu của mình, tất nhiên hắn cũng muốn bảo vệ thê tử của hắn.

Phu thê bọn họ cùng tiến cùng lùi!
“Ngươi…”

Mặc Vĩ lại Nhiều năm sống trong cô độc khiến tính tình của hắn ta trở nên kỳ quái chọc tức, ho khan dữ dội: “Cút, cút hết!”
Vẻ mặt Trần bá khó xử: “Minh Vương, hay là hai người về trước đi! Hôm khác Vương gia nhà ta khỏe hơn rồi lại đến.

Hôm nay Vương gia nhà ta…”
Nếu hai người bọn họ cứ tiếp tục ở đây, Mặc Vĩ chắc chắn sẽ bị bọn họ làm cho tức chết thật!
“Cáo từ”
Mặc Phùng Dương không chút do dự nắm tay Vân Khương Mịch rời đi.

Thấy thế, Mặc Vĩ lại càng tức giận hơn.

Hắn ta liên tục ho khan, không thể dừng lại được.

Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch vừa mới đi đến cửa liền nghe thấy tiếng la lớn của Trần bá ở phía sau: “Vương gia, ngài không sao chứ?”
Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Mặc Vĩ đã nôn ra một ngụm máu tươi ở dưới chân!
Đúng lúc này, Mặc Vĩ ngã ngửa ra sau, hôn mê bất tỉnh lần nữa.

Vân Khương Mịch lập tức quay lại, tiến vào sảnh chính.

Thấy nàng quay lại, lúc này nước mắt của Trần bá đã giàn giụa khắp mặt: “Minh Vương phi, lão nô cầu xin người, người nhanh đi đi!
Nếu Vương gia tỉnh lại mà thấy người còn đang ở đây, sợ là chịu không nổi đâu!”