*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặc Hàn Vũ: năm điểm.

Hắn ta đắc ý nhìn Vân Khương Mịch, khoe khoang hệt như một con khổng tước.

Vân Khương Mịch hơi cau mày, tiện tay ném: sáu điểm.

“Cái gì”
Mặc Hàn Vũ nghẹn họng trân trối.

Nếu nói Vân Khương Mịch gặp may, may măn thắng hăn ta một ván… thế còn lần này phải giải thích thế nào đây?
“Nhị ca, huynh thua rồi”
Mặc Phùng Dương lại đưa ly rượu sang.

Mặc Hàn Vũ ngơ ngác nhận ly rượu, mơ màng uống hết.

Mặc Hàn Vũ: ba điểm.


Vân Khương Mịch: bốn điểm.

“Nhị ca, huynh thua rồi”
Mặc Phùng Dương đưa rượu.

Mặc Hàn Vũ: bốn điểm.

Vân Khương Mịch: năm điểm.

“Nhị ca, huynh thua ri Mặc Phùng Dương đưa rượu.

‘Vân Khương Mịch cũng không cố gắng để điểm số cách quá xa Mặc Hàn Vũ.


Lúc này nàng mới phân phó Như Minh lôi Mặc Hàn Vũ từ dưới gâm bàn ra.

Chỉ thấy hai gò má hắn ta đã đỏ bừng, say bất tỉnh nhân sự.


Mặc Phùng Dương lườm nàng: “Không phải bảo là sẽ khách sáo, không để Nhị ca quá chén hay sao?”
Bây giờ lại còn chuốc say, thậm chí lỡ tay quá mạnh… làm Mặc Hàn Vũ say đến bất tỉnh nhân sự, thế này sao có thể nói khách sáo nữa?
“Vương gia đừng vội.


Vân Khương Mịch lôi ngân châm ra, châm vào mấy huyệt vị trên người Mặc Hàn Vũ.

Rất nhanh sau đó hắn ta mơ màng mở mắt ra, chỉ là ánh mắt vẫn còn hơi mông lung, rõ ràng vẫn còn mang theo men say trong người: “Đây là đâu? Các ngươi là ai?”
Mặc Hàn Vũ say khướt hỏi.

Vân Khương Mịch duỗi ngón tay: “Hàn Vương, mấy đây?”
“Đây rõ là ngón chân, sao ngươi lại lấy ngón chân chỉ vào mặt bổn Vương? Đúng là gan to bằng trời! Có ai không, lôi nàng ta xuống chém ngay!”
Mặc Hàn Vũ say rượu rất có tố chất làm bạo quân ha.

Vân Khương Mịch tặc lưỡi, hất cầm với Mặc Phùng Dương: “Vương gia muốn hỏi gì thì nhanh hỏi đi”
Như Minh đã đỡ Mặc Hàn Vũ ngồi xuống ghế.

Nhưng hắn ta đã say như chết, rất nhanh sau đó lại trượt dài, ngã người xuống chân ghế.

Bất đắc dĩ, Như Minh đành phải đỡ hắn ta lại ngồi trên ghế, ôm chặt lấy cánh tay của hắn ta.

.