Việc khẩn cấp trước mắt là làm theo lời Mặc Hàn Vũ.

Ngày mai sẽ chỉnh đốn lại nữ nhân này sau.

“Ngoại trừ tráo đổi thư hối lỗi của Tam ca, huynh còn làm gì nữa?”
Ánh mắt Mặc Hàn Vũ mơ màng: “Ta không làm gì cả! Ta muốn đổ hết chuyện này lên đầu đệ và đã ám chỉ hai lần trước mặt Đại ca.

Nhưng Đại ca quá ngu ngốc, không hề đoán ra ta muốn ám chỉ huynh ấy cái gì”
Mặc Hàn Vũ làm dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Mặc Phùng Dương: không?”
Cái trò trẻ con châm ngòi chia rẽ như vậy, thật là giống như trẻ con muốn qua mặt người già vậy?
“Đầu đệ mới có vấn đề! Vũ Oanh nói ta là người thông minh nhất thiên hạ này!”

Có phải đầu huynh có vấn đề Mặc Hàn Vũ tức giận, trừng mắt nhìn hắn.

Mặc Phùng Dương bất lực: “… Được rồi, được rồi, được rồi, huynh thông minh nhất, huynh vô cùng thông minh”
“Đúng vậy.



Mặc Hàn Vũ vốn không hề nghe thấy sự ghét bỏ trong lời nói của hắn mà nở nụ cười đắc ý: “Ta nói cho đệ biết, thật ra Đại ca cũng rất bất mãn với lão Tam”
Mặc Phùng Dương không lên tiếng nói gì.

Nhưng Mặc Hàn Vũ vừa mới uống say là giống như bật chiếc máy thu thanh, nói ba hoa không ngừng.

Nói từ khi bọn họ còn nhỏ đến bây giờ.

Mặc Phùng Dương hơi đau đầu, đang do dự không biết có nên đánh ngất hắn ta rồi dặn dò Như Minh đưa hắn ta về phủ Hàn Vương hay không…
Vân Khương Mịch không biết tìm được bút giấy ở đâu, viết nguệch ngoạc vài hàng chữ.

Hắn đến gần nhìn, chỉ thấy trên đó viết: Chứng minh.

Có lẽ chính là chứng minh thư hối lỗi của Mặc Vân Khinh là bị Mặc Hàn Vũ đổi.

Chính miệng hắn ta thừa nhận và đóng dấu ký tên, dùng cái này để chứng minh mình sẽ không thay đổi lời nói.

Vân Khương Mịch kéo ngón tay của Mặc Hàn Vũ viết tên của hắn ta, rồi lại kéo hắn ta ấn vào đất hồng sa để lấy dấu ngón tay.


“Được rồi”
Nàng đưa “chứng minh cho Mặc Phùng Dương: “Lấy xong rồi”
Mặc Phùng Dương cầm lấy với vẻ mặt không cảm xúc: “Chẳng phải nàng uống say rồi sao?”
“Ha ha ha, bây giờ lại không say nữa rồi”
Vân Khương Mịch nở nụ cười gượng gạo, vội vàng thu lại máy ghi âm.

“Thứ này dùng như thế nào? Nàng lấy nó từ đâu?”
Mặc Phùng Dương nhanh tay nhanh mắt cướp lấy máy ghi âm.

Hắn rất chắc chắn, đêm nay khi Vân Khương Mịch đi vào chính điện vốn không mang theo thứ này trong tay.

Nàng gả vào phủ Minh Vương bốn năm, hắn cũng chưa từng nhìn thấy bên người nàng có những thứ này.

Nhưng mấy tháng nay, nàng trở nên vô cùng kỳ lạ, bên người nàng cũng có rất nhiều thứ kỳ quái hiếm lạ mà Mặc Phùng Dương chưa từng nhìn thấy.

Những từ mà nàng nói ra cũng là những từ rất lạ.

Đúng là quái lạ!
“Ta tiện tay nhặt được ở trên đường”
Vân Khương Mịch chột dạ chuyển ánh mắt.

“Tại sao bổn Vương chưa bao giờ nhặt được?”
Nói dối mà không biết ngượng!