“Được”
Chu Vũ Oanh liền cầm lấy bình Nhị Oa Đầu, phân phó hạ nhân ngoài cửa tiến vào đưa Mặc Hàn Vũ đi.

Bước được mấy bước, nàng ta quay người trừng mắt nhìn Vân Khương Mịch: “Ngày mai ta còn đến nữa đấy!”
“Tỷ lại đến làm gì? Tìm muội cãi nhau à?”
Vân Khương Mịch dựa người vào khung cửa, cười như không cười, nhìn chằm chằm nàng ta.

Chu Vũ Oanh ngập ngừng: “… Không phải” Sau đó lại hung dữ nói: “Ta muốn nghe thử tiện nhân Tân Nghiên Tuyết đó còn nói xấu gì về bổn Vương phi trước mặt ngươi!”
“Được thôi” Vân Khương Mịch mỉm cười đáp lại: “Ngày mai muội sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon, tỷ chỉ việc đến là được”
Chu Vũ Oanh hừ lạnh, quay người biến mất vào trong màn đêm.

Nàng vừa mới nhấc chân đi, Như Minh liền tặc lưỡi đến gần nói với Mặc Phùng Dương: “Chủ nhân, không ngờ sức chiến đấu của Vương phi nhà chúng ta vậy mà lại lợi hại hơn Hàn vương phi?”
Trong Kinh Thành này, ai mà không biết Hàn vương phi Chu Vũ Oanh là một nhân vật có tiếng tăm thế nào chứ?
Lúc nãy hắn ta lại nhìn thấy Hàn vương phi chịu khuất phục trong tay Vương phi nhà mình.

“Xem ra trong phủ này quả nhiên cần một nữ chủ nhân mới phải”

Không đợi Mặc Phùng Dương lên tiếng, Như Minh đã tự mình đáp: “Chủ nhân, Vương phi nhà chúng ta thật lợi hại, sau này đâu còn ai dám đến đây kiếm chuyện nữa?”
Tuy Mặc Phùng Dương không lên tiếng, nhưng Như Minh xem như im lặng tức là ngầm thừa nhận.

Hắn ta đưa ngón tay cái lên: “Chủ nhân, ngài phải quý trọng Vương phi đó!”
Cuối cùng Mặc Phùng Dương cũng mở miệng.

Hắn chỉ nói một từ: “Cút”
“Vâng” Sau đó Như Minh nhanh chóng cút ra ngoài.

Hai ngày nay, phủ Minh Vương có thể nói là náo nhiệt hơn ngày thường.

Hôm qua đôi phu phụ Mặc Hàn Vũ và Chu Vũ Oanh đến, hôm nay lại là Nam Cung Nguyệt đến.

Lúc nghe Như Ngọc nói Sở vương phi tới, Vân Khương Mịch còn hơi sững sờ, sau đó liền mỉm cười: “Không phải từ trước đến nay Vương phủ chúng ta không có ai đến sao?”
“Lần này đúng thật kỳ lạ”
Người ta đã đến rồi, không lý nào lại không tiếp đãi.


Thế là Vân Khương Mịch buông mọi chuyện trong tay xuống, đi đến nghênh đón Nam Cung Nguyệt.

Khi đó, nàng vẫn đang lật xem tài liệu y thuật, tìm giải pháp cho bệnh tình của Mặc Vĩ.

Nam Cung Nguyệt đang thưởng trà ở chính điện.

Tư thế ngồi của nàng ta đoan trang đứng đắn, hoàn toàn không giống với dáng vẻ thô thiển của Chu Vũ Oanh tối qua.

Ngay cả uống trà cũng tao nhã như vậy, khiến cho người ta không nhịn được mà mê mẩn.

“Đại tẩu”
Sau khi lấy lại tinh thần, Vân Khương Mịch mỉm cười đến gần.

“Đại tẩu không hổ danh là Đông Quận công chúa, ngay cả tư thế uống trà cũng thật tao nhã, thật khiến cho người khác hổ thẹn”
Lời khách sáo của nàng không quá xa cách, cũng không quá thân thiết lấy lòng.

Nam Cung Nguyệt đặt tách trà xuống, mở miệng nói: “Mịch Nhi”
Cách nàng ta gọi nàng thân thiết hơn nhiều…
Ánh mắt Vân Khương Mịch hơi lóe lên: “Tuy không biết hôm nay đại tẩu đến đây vì chuyện gì, nhưng hôm nay nắng khá đẹp, chỉ bằng chúng ta đến hoa viên tản bộ đi?”
“Được” Nam Cung Nguyệt đứng lên: “Lúc này ta cũng thấy hơi mệt, đúng lúc đang muốn ra ngoài đi dạo”