Tân Nghiên Tuyết định đi lên cùng họ.

Không biết làm sao nàng ta lại lo lắng cho Mặc Vân Khinh, vì vậy không màng lời khiển trách ban nãy của Triệu hoàng hậu, vẫn nghiến răng nghiến lợi đứng im tại chỗ.

Thấy vậy, Chu Vũ Oanh liền chế nhạo và liếc nhìn nàng ta: “Chắc lần này Doanh vương phi lo lắng lắm phải không? Suy cho cùng, e là lần này Doanh Vương trốn không thoát ấy chứ!”
Sắc mặt của Tân Nghiên Tuyết gần như đã tái nhợt đi.

Nàng ta nghiến chặt răng nín nhịn, không nói tiếng nào.

Bên trong Ngự thư phòng truyền đến một tiếng “bụp” giống như có thứ gì đó bị đập xuống dưới đất.

Âm thanh la hét giận dữ của Mặc Quốc Thiên vang lên: “Đồ không biết liêm sỉ! Ngươi còn dám ngụy biện sao?”
Tân Nghiên Tuyết càng lo lắng nhiều hơn, cả người nàng ta lung lay sắp đổ.

Cửa điện lại được mở ra, trên mặt Tô Bính Thiện đầy lo sợ bước ra ngoài: “Người đâu! Mau truyền thái yl”
“Tô công công, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Vân Khương Mịch vội vàng hỏi.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng ngất đi rồi Thấy Vân Khương Mịch hỏi vậy, Tô Bính Thiện giống như nắm được cọng rơm cứu mạng: “Minh vương phi, người mau vào xem đi! Hoàng thượng ngất đi rồi!”

Trên mặt Vân Khương Mịch chợt biến sắc, nàng vội vàng bước vào Ngự thư phòng.

Mặc Vân Khinh đang quỳ trên mặt đất, nước trà chảy từ trên tóc xuống, hắn ta rũ đầu xuống giống như chó nhà có đám.

Nàng không có nhiều thời gian để nhìn hắn ta thêm nữa, vội vàng đi về phía Mặc Quốc Thiên.

Mặc Quốc Thiên nằm dài trên bàn, quả nhiên đã ngất đi rồi.

Vân Khương Mịch bắt mạch cho ông ta, phát hiện việc này là do tức giận nên đã lên cơn đau tim, nàng lập tức ra lệnh cho Tô Bính Thiện cùng phối hợp, giúp nàng đỡ Mặc Quốc Thiên nằm xuống dưới, đồng thời lấy từ vùng không gian ra một cây ngân châm châm cho ông ta.

Từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc, nàng không hề nói một lời nào với Mặc Vân Khinh.

Mà Mặc Vân Khinh cứ nghển cổ lên, quan sát kỹ càng từng động tác của nàng.

Thấy nàng mò vào trong ống tay, sau đó lấy ra cây ngân châm, ánh mắt của hắn ta khẽ run lên.

Nữ nhân này, thực sự mang theo ngân châm bên người!
Cái này có phải nếu thấy ai không vừa mắt, chỉ cần ném ngân châm qua một cái… Mặc Vân Khinh chỉ nghĩ thôi mà đã thấy rùng mình.


Hắn ta cảm thấy Vân Khương Mịch của bây giờ quả thật không còn giống như trước nữa.

Rất nhanh sau đó Mặc Quốc Thiên đã tỉnh lại, thấy Vân Khương Mịch đang ngồi ở đầu giường lo lắng nhìn mình, ông †a trầm giọng hỏi: “Khương Mịch à, rốt cuộc trẫm bị làm sao vậy?
“Phụ hoàng, do người quá tức giận dẫn đến cơn đau tim, chính vì vậy người mới khó chịu đến mức ngất đi”
Sắc mặt Vân Khương Mịch đầy lo lắng: “Phụ hoàng, thân thể của người vốn đã không tốt, người không được tức giận như vậy nữa”
“Hừ” Mặc Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng.

Không tức giận như vậy nữa.

Cái thứ hỗn trướng này đã quay trở lại, không giận hắn ta mà được sao?
Ánh mắt ông ta xuyên qua Vân Khương Mịch nhìn về phía Mặc Vân Khinh, nhìn thấy ánh mắt né tránh của hắn ta…
“Khương Mịch, con cảm thấy trẫm nên xử lý tên nghịch tử này như thế nào mới phải đây?”
“Cái này…” Vân Khương Mịch ngập ngừng.

Để nàng trả lời những câu hỏi như thế này, rõ ràng là không phù hợp.

Phản bội Mặc Vân Khinh cũng không tệ, nhưng để người khác nhìn thấy những điều này thật không hay lắm nhỉ?
“Phụ hoàng, vấn đề này người tự mình quyết định là hợp lý nhất ạ” Nàng rũ đầu xuống.

Nhưng có vẻ “một vài lòng tốt” của nàng hiển nhiên cũng không hề nhận được chút cảm kích nào của Mặc Vân Khinh.