Mạc Kiều Lan nghe xong lại càng kinh ngạc hơn: "Không ngờ cậu còn có năng lực này nữa, vậy sao cậu lại lên núi bắt gà rừng kiếm tiền chứ, làm người đánh giá nước hoa chuyên nghiệp, lương hàng năm có thể mấy triệu đấy!"
Phạm Văn Phong nhếch miệng và tiếp tục mỉm cười nói: "Không có hứng thú mấy.

Tôi không thích thành phố hào nhoáng, chỉ muốn sống ở nông thôn, gần gũi với thiên nhiên!"
"Trình độ của cậu thật cao!"
Mạc Kiều Lan một lần nữa có nhận thức mới về Phạm Văn Phong, cảm thấy người này quả thực là một bảo bối, luôn có thể khiến cho người ta kinh ngạc không thôi!
Hai mươi phút sau, xe chạy đến một trang trại ở ngoại ô thị trấn, sau khi xuống xe, Mạc Kiều Lan và Phạm Văn Phong cười nói xuống xe, một ông già râu trắng trong phòng đã thu hết cảnh này vào mắt.
"Thật là bất ngờ đấy.

Lâu lắm rồi mới thấy Kiều Lan cười hạnh phúc như thế.

Người thanh niên này là ai vậy? Sao mình chưa thấy bao giờ chứ?" Ông già tự nhủ.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, Mạc Kiều Lan dẫn Phạm Văn Phong vào, sau đó giới thiệu: "Chú Tống, đây là người bạn mà cháu đã nói với chú.

Cậu ấy tên là Phạm Văn Phong."
“Xin chào chú, đã làm phiền rồi.” Phạm Văn Phong nói.

Chú Tống tên thật là Tống Vô Khuyết, nheo mắt nhìn Phạm Văn Phong, khẽ gật đầu nói: "Không cần khách sáo, ngồi đi."
Sau khi Phạm Văn Phong ngồi xuống, ông ta lập tức hỏi: “Cậu có mang theo nấm linh chi không?"
“Có mang theo, chú xem đi.” Phạm Văn Phong gật đầu, lập tức cầm lấy nấm linh chi trong túi nhựa.
Tống Vô Khuyết vốn không quan tâm mấy, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy nấm linh chi thì ông ta lập tức không thể rời mắt!
"Kiều Lan, đem kính lúp của chú lại đây!"
Mạc Kiều Lan nhìn thấy dáng vẻ của ông ta như vậy, trong lòng lập tức hiểu ra, nhanh chóng đứng dậy tìm trên giá sách, cầm lấy kính lúp mang lại đây.
Tống Vô Khuyết cúi người, cẩn thận quan sát nấm linh chi, nhất thời không nói lời nào.
Không biết qua bao lâu, ông ta mới ngẩng đầu nhìn Phạm Văn Phong: "Cậu lấy thứ này ở đâu?"
"Ở trên núi, cháu tình cờ nhìn thấy."
“Lúc đó không có thứ gì canh giữ sao?” Tống Vô Khuyết hỏi.
“Có một con rắn lớn.” Phạm Văn Phong đáp.
Tống Vô Khuyết trợn to hai mắt, lập tức khẩn trương hỏi: "Con rắn sao rồi?"
Phạm Văn Phong thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tôi ăn rồi."
"Ăn rồi!"
Tống Vô Khuyết suýt chút nữa trừng rớt con mắt, vỗ đùi nói: "Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!"
Nhìn thấy ông ta như vậy, dường như ông ta đã đánh mất một bảo vật quan trọng nào đó, Phạm Văn Phong và Mạc Kiều Lan nhìn nhau và hỏi: "Sao lại đáng tiếc?"
"Con rắn canh giữ nấm linh chi này đã được nhiễm linh khí rồi, nên nó đã là một sinh vật có linh tính.

Nếu nó bị bắt sống, thìgiá trị của nó còn cao hơn cả nấm linh chi này! Đáng tiếc là cậu đã ăn nó mất rồi!” Tống Vô Khuyết trừng mắt nhìn Phạm Văn Phong một cái!
Phạm Văn Phong không nói nên lời, trong lòng cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn, làm sao tôi biết được chuyện này chứ?
Anh tỏ vẻ vô tội, nhún vai nói: "Xin lỗi, tôi chỉ là một kẻ nhà quê, tôi không biết gì về loại chuyện này."
“Quên đi, ăn rồi thì ăn thôi, đối với cậu cũng tốt, cũng xem như không uổng phí!” Tống Vô Khuyết bất lực lắc đầu.
Lời này ngay lập tức khơi dậy sự quan tâm của Phạm Văn Phong, anh nhanh chóng hỏi: "Chú này, chú có thể cho cháu biết sẽ có lợi ích gì không?"
Tống Vô Khuyết nhìn anh: "Ăn thịt rắn, toàn thân có cảm thấy ấm áp dễ chịu không?"
“Không, chỉ cảm thấy rất thơm và thịt cũng rất mềm.” Phạm Văn Phong lắc đầu.
“Phung phí của trời, thật là phung phí của trời!” Tống Vô Khuyết vẻ mặt thất vọng, nếu như không có Mạc Kiều Lan ở đây, ông ta thật muốn tát Phạm Văn Phong hai cái!
Cố nén buồn bực trong lòng, ông ta ngồi xuống thở dài một hơi: "Quên đi, đừng nói tới chuyện con rắn, nói đến nấm linh chi này, cậu định bán bao nhiêu?"
"Tôi không am hiểu chuyện này, vì vậy mới nhờ chú xem qua.

Chú nghĩ nó trị giá bao nhiêu?" Phạm Văn Phong hỏi.

Tống Vô Khuyết nhìn anh: "Nếu bán cho mấy chỗ bên ngoài thì có thể được khoảng một trăm năm mươi nghìn, mà bọn họ vừa sang tay còn lời được thêm mấy mươi nghìn tệ.

Thế này đi, tôi trả cậu hai trăm nghìn, cậu để lại nấm linh chi này cho tôi."
"Được rồi, chú là người nhà Kiều Lan, dĩ nhiên sẽ không lừa gạt tôi!"
Phạm Văn Phong trong lòng tràn đầy vui mừng, vốn tưởng rằng bán được mấy mươi nghìn tệ, không ngờ lại được giá cao như vậy!
"Chờ tôi viết chi phiếu cho cậu."
Tống Vô Khuyết đứng dậy và rời đi, quay lại ngay sau đó đưa chi phiếu cho Phạm Văn Phong.
“Cảm ơn chú!” Phạm Văn Phong tiếp nhận nói.
Tống Vô Khuyết xua tay: "Đi đi, đi đi, nhìn thấy cậu là tôi cảm thấy đau lòng!"
Phạm Văn Phong hiểu ý, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Chú này, tôi có chút tò mò, con rắn kia có tác dụng thần kỳ gì?"
“Đúng vậy, chú Tổng, cháu cũng rất tò mò, chú có thể nói cho chúng cháu biết được không?” Mạc Kiều Lan cũng hỏi.
Chính vì cô cũng hỏi, Tống Vô Khuyết lắc đầu thở dài: "Loại sinh vật này rất khó tìm, khi còn sống có thể thuần hóa trở thành linh thú, chết đi có thể ăn thịt chúng.

Tùy từng người có thể chất khác nhau, hiệu quả kém nhất là có thể kéo dài tuổi thọ của một người, hiệu quả tốt còn có thể khiến người ta thay da đổi thịt!"
“Thần kỳ như vậy sao?” Mạc Kiều Lan ngạc nhiên hỏi.
“Đúng là thần kỳ như vậy đấy, nhưng đáng tiếc là Phạm Văn Phong không có sinh ra bất kỳ phản ứng nào sau khi ăn, thật là lãng phí!” Tống Vô Khuyết nói.
Phạm Văn Phong lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng lại dấy lên một cơn sóng lớn!
Anh nhớ rõ rằng tối hôm qua anh không cảm thấy như vậy, nhưng Lý Thi Vân và Lý Ngọc Mai đều phản ứng giống y như lời Tống Vô Khuyết nói!
Nói cách khác, con rắn kia không hề lãng phí mà còn trợ giúp hai người họ rất nhiều!
Còn về những kết quả gì sẽ xảy ra với cơ thể của họ, tin rằng lúc trở về sẽ biết!
"Cảm ơn chú đây đã chỉ điểm, chúng tôi cũng không tiện làm phiền chú nữa.


Tạm biệt chú."
Phạm Văn Phong đứng dậy rời đi, Mạc Kiều Lan thấy vậy cũng rời đi cùng anh.
Sau khi Tống Vô Khuyết đợi hai người rời đi rồi, ông ta cầm cây nấm linh chi lên xem xét kỹ lưỡng, sau đó mới thản nhiên tự lẩm bẩm một mình: "Có cái này, cảnh giới của mình mới có thể nâng cao thêm một bước rồi! Hai trăm nghìn tệ này tiêu rất đúng!”
...
Mạc Kiều Lan đưa Phạm Văn Phong đến ngân hàng để rút tiền trong chi phiếu, rồi chở anh trở lại sân sau của khách sạn.
Nhìn thấy anh sắp rời đi, Mạc Kiều Lan trong lòng dâng lên cảm giác không nỡ, một lúc sau, cô không nhịn được hỏi: "Ừm, bây giờ cậu tạm thời sẽ không tới đây giao thú rừng nữa sao?"
“Đúng vậy, những con gà rừng gần như bị tôi bắt được hết rồi, mà những con thỏ rừng kia thì quá khó bắt, vì vậy tôi chỉ có thể đợi những con gà mà tôi nuôi lớn lên mà thôi.” Phạm Văn Phong trả lời.
Mạc Kiều Lan cắn môi, đôi mắt đảo tới đảo lui: “Vậy cứ như thế đi, khi nào bắt đầu chăn nuôi thì tôi đến xem một chút, sau đó chúng ta cùng nhau bàn bạc chuyện hợp tác!"
Phạm Văn Phong thấy lúc cô nói những lời này, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng âm thầm sửng sốt: "Cô gái này không phải thích mình chứ?"
Anh không chút do dự gật đầu: "Được rồi, lúc nào cũng hoan nghênh bà chủ Mạc ghé chơi!"
“Cứ gọi tôi Kiều Lan là được rồi!” Mạc Kiều Lan cười nhẹ.
Phạm Văn Phong hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu: "Được!"
Sau khi hai người nói xong, một người xoay người lên lầu, một người đề máy chiếc xe ba bánh đi về nhà.

Không ai để ý tới ở cửa sổ trên lầu, có người nhìn bọn họ một hồi..