Người gọi đến là một số lạ, Phạm Văn Phong bắt máy và hỏi: "Ai vậy?"
“Bạn học cũ đây, tắc đường hay sao mà còn chưa tới?” Bên kia cất giọng lười biếng hỏi, có chút trêu chọc.
Phạm Văn Phong nghe vậy thì liền sửng sốt: "Xin lỗi, tôi không nghe ra giọng nói của cậu.

Cậu là?"
“Tôi đây, Ngô Đại Hải đây, đã mấy năm không gặp, còn không nghe ra giọng nói của tôi sao?” Người bên kia cười hỏi.
“Ồ, là cậu sao, thật sự đã lâu không gặp, tôi thật sự nghe không ra!” Phạm Văn Phong cười nói.
Ngô Đại Hải này cũng là một trong những bạn học cấp ba của anh, khi đó hai người ngồi bàn trước bàn sau, quan hệkhông tệ.
Biết được là anh ta, Phạm Văn Phong lập tức nghĩ đến Lam Phỉ, sau đó mới nhớ ra cuối tuần này hai người đã đồng ý đến buổi gặp mặt!
Hai ngày nay có chút bận rộn nên anh thật sự đã quên mất!
Lúc này, Ngô Đại Hải ở đầu bên kia điện thoại nói: "Không phải Lam Phỉ đã gửi địa chỉ cho cậu sao? Mọi người đều đã đến đây rồi, chỉ còn lại một mình cậu thôi.

Đừng có nói là cậu chưa đi nhé!"
"Sao mà vậy được? Tôi thật sự bị kẹt xe, mọi người chơi trước đi, tôi tới ngay đây!" Phạm Văn Phong hoảng sợ nói rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Trong căn phòng riêng trên tầng ba của khách sạn Saint Paulo ở thị trấn, sau khi cúp điện thoại, Ngô Đại Hải mỉm cười với vài người xung quanh: "Cậu ấy nói là đang bị tắc đường.

Tôi không biết xe ba gác bằng điện mà bị tắc đường cái gì nữa!"
Lời nói của anh khiến mọi người bật cười, nhưng Lam Phỉ thì không, chỉ im lặng ngồi đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khi mọi người đang nói cười vui vẻ thì cửa phòng riêng mở ra, một thanh niên gầy gò bước vào, mọi người lập tức chào hỏi: "A Viễn, anh đến muộn rồi!"
"A Viễn, bên ngoài có tắc đường không?"
Người thanh niên tên là A Viễn lắc đầu: "Không, bây giờ không phải là năm giờ sao? Còn chưa tới giờ mà, là do các cậu tới đây sớm đó!"
Trong lúc nói chuyện, anh ta nhìn mọi người xung quanh, rồi hỏi: "Phạm Văn Phong vẫn chưa đến à?"
"Cậu ta có thể so với anh sao? Anh lái xe, cậu ta lái xe ba bánh, tốc độ của xe đã chậm mà còn không biết xuất phát sớm." Ngô Đại Hải đảo mắt nói.
“Đừng nói như vậy, có lẽ cậu ta có chuyện đến trễ thì sao.” A Viễn cười nhạt nói, rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lam Phỉ.
“Được rồi, dù sao cũng chỉ còn lại mình cậu ấy thôi, chúng ta gọi món đi!” Ngô Đại Hải nói, gọi người phục vụ bên ngoài.
Mà lúc này, Phạm Văn Phong đang chạy đua trên đường!
Sau khi cúp máy với Ngô Đại Hải nhìn lướt qua tin nhắn, đúng là có thời gian và địa chỉ mà Lam Phỉ gửi, nhưng anh quá chăm chú tìm hiểu công nghệ trồng nấm nên hoàn toàn không để ý!
Anh lái cái xe ba gác bằng điện lên thị trấn, khi tìm đến khách sạn Saint Paulo thì đã năm giờ rưỡi.
Khách sạn vừa bắt đầu nhận khách, Phạm Văn Phong hỏi số phòng, đi thẳng lên lầu vào phòng riêng.
Kết quả là vừa mở cửa ra đã thấy trên bàn đã bày đầy đồ ăn, một vài bạn học cũ đang đẩy chén cho một bạn khác.
Sự xuất hiện của Phạm Văn Phong đã gián đoạn cuộc nói chuyện của mọi người, họ đã không gặp nhau mấy năm rồi, mọi người nhìn nhau vừa quen vừa lạ.
Sau khi nói tên họ với nhau, ký ức đã bị bám bụi được đánh thức, ngoài Ngô Đại Hải, còn có một bạn nam tên là Ngô Bỉ và một bạn nữ tên Từ Lộ.
Cả hai đều đã thay đổi rất nhiều, một là chàng trai gầy nhất lớp ngày nào giờ đã trở thành người mập mạp, còn Từ Lộ vốn thấp bé, mũm mĩm khi còn đi học nay đã trở thành một người đẹp cao ráo.
Sau khi chào hỏi nhau, trong đầu Phạm Văn Phong đều nhớ ra, ngoại trừ A Viễn kia.
Nhìn thấy anh ngồi ở bên cạnh Lam Phỉ, hai người rõ ràng thân thiết hơn người khác, Phạm Văn Phong không khỏi hỏi: "A Viễn, cậu cũng học lớp chúng tôi sao? Tại sao tôi không có ấn tượng gì vậy?"
"Phạm Văn Phong, cậu hiểu lầm rồi.

Anh ấy không phải bạn học của chúng ta, mà là bạn trai của Lam Phỉ.

Bữa tụ hội hôm nay cũng là do anh ấy sắp xếp đấy!" Ngô Đại Hải vội vàng giải thích.

“Ồ, hóa ra là như thế!” Phạm Văn Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút đau đớn.
Dù sao cũng là người con gái mình từng thích, bây giờ biết người đó có bạn trai thì chắc chắn sẽ có chút khó chịu.
“Phạm Văn Phong, tôi nghe Lam Phỉ nói bây giờ cậu sống ở nông thôn à?” A Viễn uống rượu, hỏi sâu xa.
“Đúng vậy, đã vài năm rồi, sống ở trong thôn.” Phạm Văn Phong gật đầu.
"Vậy mà cũng không liên lạc với bọn tôi sớm hơn.

Mọi người bây giờ đều đang làm ăn sinh sống trong thị trấn, tùy tiện đưa tay kéo cậu một cái, cậu cũng không đến nỗi phải sống trong rừng trong rú!"
Phạm Văn Phong nhìn anh ta, không biết lời này là thật tâm hay giả ý, vì thế mỉm cười: "Cuộc sống trong thôn cũng tốt lắm, tôi cũng không có dự định đến thị trấn."
A Viễn nhàn nhạt nhìn anh, sau đó nở nụ cười: "Không biết trong thôn cậu làm nghề gì vậy, làm ruộng sao?"
Ngô Đại Hải và những người khác đều không nói gì, ánh mắt chuyển sang Phạm Văn Phong.
Thấy thế, Phạm Văn Phong lờ mờ cảm thấy địa vị của A Viễn trên bàn hẳn là cao nhất, anh ta dường như có chút kiếm chuyện với mình, vì vậy anh gật đầu: "Đúng vậy, kiếm ăn trên đất!"
“Chậc chậc, các bạn học của cậu, đều làm ăn không tệ!” A Viễn tặc lưỡi cười nói.
Điều này hiển nhiên là mỉa mai, sao Phạm Văn Phong có thể nghe không ra chứ, cười hỏi: "Lam Phỉ, bạn trai cậu đang làm gì?"
“Hả?” Lam Phỉ tựa như đi vào cõi thần tiên, không ngờ anh sẽ hỏi cô ta như vậy.
A Viễn nhân cơ hội xen vào: "Tôi hả, tôi mở công ty ở thị trấn, có mấy chục người làm việc cho tôi, cũng được xem như là một ông chủ nhỏ."
Anh ta cố ý nói rất khiêm tốn, nhưng Ngô Đại Hải vội vàng cười nói: "Làm sao có thể là ông chủ nhỏ được, A Viễn, anh quá khiêm tốn rồi.

Nếu kiếm được hơn nghìntrăm tỷ một năm, mà anh vẫn là một ông chủ nhỏ, vậy chúng tôi tính là cái gì bây giờ?"

Phạm Văn Phong nhướng mày cười với Lam Phỉ: "Chúc mừng cậu đã tìm được chàng rể quý hóa rồi nhé!"
Lam Phỉ không nói lời nào, A Viễn vươn tay nắm lấy bả vai của cô ta: "Cảm ơn, gần đây cảm xúc của Phỉ Phỉ không được tốt nên tôi muốn tìm mọi người tụ họp.

Thứ nhất là đông vui náo nhiệt, thứ hai, tôi muốn thông báo một tin tức."
"Ồ? Có chuyện vui à?" Ngô Đại Hải vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, tháng sau tôi và Lam Phỉ sẽ đính hôn, đến lúc đó mọi người phải đến tham gia đấy nhé!” A Viễn cười đắc thắng.
Tất cả mọi người đều chúc mừng, nhưng Phạm Văn Phong không nói lời nào, nhấp một ngụm trà, luôn cảm thấy dáng vẻ của Lam Phỉ có chút không đúng.
Thản nhiên ăn thức ăn, mùi vị giống như đang nhai sáp, thấy mọi người đều chú ý tới A Viễn, không ai để ý tới mình, Phạm Văn Phong cũng cảm thấy có chút khó xử, vì vậy đứng dậy nói: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh."
Nói xong, anh đứng dậy rời khỏi phòng riêng, A Viễn đặt cốc đồ uống trên tay xuống: "Tôi cũng đi ra ngoài, mọi người nói chuyện trước đi."
Phạm Văn Phong vào phòng vệ sinh, trong lòng cảm thấy có chút hối hận, nếu biết trước chuyện như thế này thì không nên vội vàng đi tham gia tụ họp làm gì!
Nhưng anh đã đến rồi, bây giờ rời đi thì rõ ràng là bất lịch sự, cho nên anh định ở bên ngoài nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi mọi người trong phòng riêng ăn cơm gần hết rồi mới trở về, sau đó cùng mọi người rời đi.
Nhưng mà, lúc này cửa phòng tắm bị đẩy ra, A Viễn đi vào, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn anh hỏi: "Cái gì? Mối tình đầu sắp kết hôn rồi, không khó chịu sao?"
“Ý anh là gì?” Phạm Văn Phong nhíu mày, nhìn anh ta hỏi..