Từ ngày hôm qua Trần Vũ Hà tới thôn, người trong thôn đều đã chú ý cô.
Tuy mọi người chỉ bàn tán suy đoán sau lưng nhưng không ai tới hỏi cô là ai hết.
Bây giờ Vương Diễm vừa hỏi như vậy, ánh mắt mọi người bèn tập trung hết trên người của Phạm Văn Phong, xem anh nói như thế nào.
Kết quả Phạm Văn Phong chỉ cười mà thôi: "Đây là bạn của cháu, đến đây chơi."
"Bạn? Bạn gái hả?" Hai mắt Vương Diễm đảo quanh, ghen tị hỏi.
"Tất nhiên là không, thím đừng nói lung tung!" Phạm Văn Phong lập tức phủ nhận.
"Ôi chao, có gì mà ngại? Cháu tìm được cô bạn gái xinh đẹp thế này, hẳn nên kiêu ngạo mới phải, chẳng lẽ còn sợ ai ghen nữa à?" Vương Diễm cười hỏi.
Phạm Văn Phong ngẩng lên liếc ả một cái: "Đúng vậy, sợ thím ghen đấy!"
"Hừ!" Vương Diễm lập tức xem thường, đang có nhiều người thế này nên không thích hợp để nói thêm gì nữa.
Nhân khẩu trong thôn không nhiều lắm, chỉ có đâu đó hơn hai mươi hộ.

Sau khi chia hết thịt cho mọi người, chỗ của Phạm Văn Phong còn lại bốn, năm mươi cân, vì có mấy hộ không tới.
Nhà Hoa Hòe, còn cả nhà Lý Ngọc Mai và thôn trưởng Lý Thi Vân cũng chưa xuất hiện, Phạm Văn Phong thu dọn xong đồ đạc, để Trần Vũ Hà đi đun nước giúp mình, đoạn mang hai mươi cân thịt ra khỏi nhà.
Tới trước cửa nhà Hoa Hòe, anh đứng ở ngoài kêu lớn một tiếng, chỉ thấy Hoa Hòe vội vã chạy ra khỏi phòng.
"Vì sao lúc nãy em không qua nhà anh? Bây giờ anh đưa tới cho em này!" Phạm Văn Phong cười nói.

Hoa Hòe mỉm cười có phần xấu hổ: "Mẹ em không có ở nhà, nên em không đi được ạ."
"Cái con bé này, về đến nhà thì nên đi ra ngoài dạo nhiều hơn, có gì phải xấu hổ như thế?" Phạm Văn Phong cười hỏi.
Hoa Hòe nhếch môi không nói gì, thấy thế, Phạm Văn Phong đành phải đưa thịt qua: "Vậy đợi tối nay thím về hẵng ăn, trước cứ mang vào cất đi."
"Được, anh, anh có muốn vào nhà ngồi một chút không?" Hoa Hòe hỏi, mặt ửng đỏ.
Trong lòng Phạm Văn Phong rục rịch, cơ hội tốt như thế...!nhưng khi tưởng tượng đến Trần Vũ Hà vẫn còn đang nấu nước trong nhà, anh đành phải lắc đầu: "Không được, trong nhà vẫn còn khách, anh đưa thịt xong còn phải về nấu cơm nữa."
"À, vậy được rồi ạ." Hoa Hòe khẽ gật đầu.
Phạm Văn Phong rời khỏi nhà Hoa Hòe, lại đi qua chỗ Lý Ngọc Mai, kết quả vừa tới cửa thì phát hiện cửa nhà khóa rồi, cô ấy lại không có ở nhà!
Lòng Phạm Văn Phong thấy kỳ quái, bèn lấy điện thoại ra gọi: "Ngọc Mai, đang giữa trưa đấy, sao em lại không có ở nhà vậy?"
"Em về nhà mẹ đẻ mấy hôm, chắc cũng ba ngày đấy." Lý Ngọc Mai trả lời.
"Chẳng trách." Phạm Văn Phong nói một câu, nhớ tới việc mấy ngày nay chưa hề thấy bóng dáng cô, bây giờ anh mới hiểu rồi.
Vậy nên, anh mỉm cười: "Vậy em đi đi, khi nào em mới về? Có cần anh đến đón em không?"
"Còn, còn chưa nói chính xác được, đến lúc đó rồi nói sau." Bên kia Lý Ngọc Mai nói với vẻ hơi do dự.
Phạm Văn Phong sửng sốt: "Ngọc Mai, không phải có chuyện gì rồi chứ?"
"Không có gì đâu, trước khi về em sẽ báo anh một tiếng."
"Được rồi, anh đợi tin tức của em."
Phạm Văn Phong cúp điện thoại, lại mang thịt về nhà.


Lúc đi ngang qua thôn, thấy cửa sân đang đóng, anh đoán là có thể Lý Thi Vân đã lên trấn họp, thành ra cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng về nhà.
Nước trong nồi đã sôi rồi, anh bắt tay ngay vào việc thả thịt vào trong, sau mới nói với Trần Vũ Hà: "Giao chuyện còn lại cho tôi đi!"
"Tôi có thể giúp anh một tay!" Trần Vũ Hà đứng dậy bảo.
"Được thôi."
Hai người tiếp xúc lâu, đã sớm quen thuộc nhau cả rồi, cũng không cần quá khách sáo nữa.
Họ bận bịu một hồi, nửa tiếng sau, một hương thơm nồng nàn từ thịt tỏa ra từ bên trong nồi!
Không chỉ có nhà của Phạm Văn Phong, không gian bao quanh cả thôn đều ngập tràn mùi thịt được nấu chín.
Trần Vũ Hà đứng bên cạnh cái nồi, vừa ngửi thấy mùi vị kia thì cảm giác như nước miếng mình nhỏ ra luôn rồi.
Phạm Văn Phong nhấc cái nắp nồi lên, lấy đũa khuấy thử một chút, sau mới lắc đầu: "Không được, vẫn chưa mềm lắm, xem ra thịt sói này hơi dai, cần nhiều thời gian hơn.

Vũ Hà, cô đi giã ít nước chấm tỏi đi!"
"Được!" Trần Vũ Hà gật đầu.
Mãi đến đầu giờ chiều, thịt mới được hầm nhừ, hai người lập tức bưng lên bàn.

Phạm Văn Phong cắt một miếng thịt bỏ vào miệng, hai mắt lập tức sáng lên: "Ngon lắm!"

Trần Vũ Hà cũng vội vã thử một miếng, gật đầu y hệt: "Thơm nữa!"
"Chắc chắn ăn kèm với nước chấm tỏi mùi vị sẽ còn tuyệt hơn! Để tôi thử!" Phạm Văn Phong lấy bát nước chấm tỏi sang.
Quả nhiên, sau khi dùng chung với nước chấm này, thịt sói càng thêm vẹn đầy hương vị.

Phạm Văn Phong ngồi trên ghế, ham mê ăn từng miếng một, cho đến khi hết đống thịt.
Trần Vũ Hà cũng không yếu thế, không để ý hình tượng một chút nào, cầm một khúc xương lên mà gặm.
Hai người ngồi ăn trong phòng, Vượng Tài thò đầu từ cửa vào, nhìn bọn họ một cái đầy ai oán, nhưng nó không phát ra tiếng, quay đầu đi mất.
Con thỏ nó bắt chưa được nướng, nó cũng biết bây giờ Phạm Văn Phong không có thời gian, đành phải quay về ăn thịt sống vậy.
Sau một phen ăn ngốn no nê, Trần Vũ Hà giơ hai bàn tay dính đầy dầu lên, nói một cách thỏa mãn: "Ăn ngon thật đấy, lâu rồi tôi chưa ăn thịt nào ngon đến vậy!"
"Tiếc là loại thịt này không hay có, nếu không sẽ cho cô ăn thường xuyên!" Phạm Văn Phong cười bảo.
"Vẫn nên thôi đi, sói hung hăng lắm, tôi sợ anh gặp nguy hiểm." Trần Vũ Hà lắc đầu.
Trong lòng Phạm Văn Phong thấy ấm áp, lại nhìn cô: "Đã no chưa? Vẫn còn nhiều lắm đấy!"
"No rồi no rồi, còn ăn nữa bụng sẽ vỡ đấy!" Trần Vũ Hà đứng dậy, đi qua một bên để rửa tay.
Phạm Văn Phong đã ăn no rồi, thành ra cũng đi rửa tay theo, sau lại dọn dẹp bàn ghế một chút.
Anh thầm nghĩ, nhiều thịt thế này ăn mấy cũng không hết, đợi buổi tối Lý Thi Vân về rồi đưa một chút cho cô ấy ăn thử.
Vừa nghĩ tới đây, bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên ở đâu đó, Phạm Văn Phong vừa lấy ra nhìn thì phát hiện Mạc Kiều Lan gọi tới, anh bèn nhìn sang Trần Vũ Hà một cái.
Trần Vũ Hà lại đây, vừa thấy thì lập tức căng thẳng: "Đừng nói tôi đang ở nhà của anh."
Phạm Văn Phong khẽ gật đầu, ấn nhận điện thoại: "Kiều Lan, chị tìm tôi có việc gì sao?"

"Phạm Văn Phong, Trần Vũ Hà có liên lạc với cậu không?" Mạc Kiều Lan bên kia hỏi.
"Không thấy, có gì không?"
"À, không có gì đâu, tôi chỉ hỏi một chút thôi." Mạc Kiều Lan nói một câu rồi cúp thẳng điện thoại.
Phạm Văn Phong cười khổ, nhìn sang Trần Vũ Hà: "Chị ấy không nói cô thế nào cả."
"Đó là sợ anh lo đấy.

Nếu tôi không ở chỗ anh, chị ấy lại nói cho anh biết tôi mất tích, liệu anh có thấy lo lắng không?" Trần Vũ Hà hỏi.
Phạm Văn Phong sửng sốt, trong đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân đúng là sẽ lo lắng!
Thế là anh bèn nói thật: "Đúng, tôi sẽ chạy tới thị trấn ngay, hỏi thử xem đã xảy ra chuyện gì rồi, sau đó sẽ giúp chị ấy đi tìm cô!"
Trần Vũ Hà rất hài lòng với câu trả lời của anh, gật đầu: "Vậy tôi yên tâm rồi."
"Là sao?" Phạm Văn Phong hỏi.
Vừa thấy biểu cảm của anh, biết là anh không hiểu, nên Trần Vũ Hà chỉ liếc anh một cái: "Không có gì hết!"
Phạm Văn Phong cười lớn đầy xấu xa, cảm giác hình như cô nhóc này thích mình rồi!
Tuy nhiên, sau khi vừa suy nghĩ, anh lại nghiêm mặt nói: "Thật ra như vậy không hay đâu, Kiều Lan quan tâm cô như thế, chắc chắn bây giờ chị ấy đang lo lắng lắm, hẳn người nhà của cô cũng sốt ruột nữa."
Trần Vũ Hà trực tiếp phớt lờ nửa câu nói sau, liếc anh một cái: "Sao đây? Chị họ của tôi sốt ruột, anh đau lòng lắm phải không?"
"Tôi không có ý đó, nhưng thế này thật sự không tốt đâu!" Phạm Văn Phong nhanh chóng giải thích.
"Nói cũng phải, vốn không liên quan tới chị ấy, có thể vì tôi vội quá, là lỗi của tôi rồi." Trần Vũ Hà hơi gật đầu, sau thì bỗng nghĩ ra ý khác, bèn nhìn Phạm Văn Phong: "Hay là tôi bảo chị ấy đến nhà của anh luôn nhé?".