Nếu một ngày người thân bên cạnh bạn mất đi thì lúc đó bạn cảm thấy như thế nào?

Có phải là rất tệ...

Nhưng nếu người thân mất đi mà bạn lại cảm thấy lỗi là do mình gây ra thì bạn cảm thấy ra sao?

Những người xung quanh an ủi bạn, nhưng khi họ quay lưng lại ko ngừng nói xấu bạn. Lúc đó bạn có cần những người như vậy ở bên cạnh ko?

Câu chuyện của nó cũng vậy... Mọi chuyện bắt đầu từ 12 năm trước.

Lúc này nó chỉ là một đứa bé gái 6 tuổi xinh xắn và đáng yêu. Những người xung quanh ai cũng đều cảm thấy nó may mắn. May mắn từ lúc được xinh ra. Có một người ba thành đạt , có một người mẹ hiền dịu, một người anh yêu thương hết mực. Như vậy còn mong muốn thêm gì nữa.

Nhưng mọi chuyện ko diễn ra suôn sẽ như vậy. Và nó đã xảy ra trong ngày sinh nhật lần thứ 6 của nó. Và cũng vì lý do này mà từ lúc đó nó ko cho bất kì ai nhắc đến sinh nhật của mình.

Hôm nay, một ngày mới tuyệt vời lại bắt đầu, ngôi biệt thự nằm ở vùng ngoại ô tên là " HAPPY " lại trở nên bận rộn hơn mọi ngày . Vì hôm nay là này sinh nhật của đứa con gái cưng của họ. Ko tổ chức những buổi tiệc xa hoa, ko mời bạn bè, đối tác tham dự. Chỉ đơn giản họ đang chuẩn bị một bữa picnic của gia đình.

-" Mẹ ơi xong chưa? Sao lâu quá vậy.". Nó đứng trước cửa từ sớm, thay trên người bộ váy công chúa màu hồng nhạt đáng yêu. Hơn ai hết nó cảm thấy rất vui khi sắp được đi chơi cùng ba mẹ và anh hai.

-" Sao em cứ hối mẹ hoài vậy? Từ từ cũng đi mà.". Anh hai nó đứng bên cạnh nhìn đứa em gái đáng yêu của mình ko khỏi phì cười.

-" Kệ em. Hôm nay là sinh nhật em mà sao Hai ko tặng quà vậy.". Nó chu môi nói với anh mình.

-" Mắc gì anh phải tặng quà cho đứa em gái quậy phá này chứ!". Cậu quay mặt sang hướng khác giả vờ ko để ý đến câu nói của em mình.

-" Hai đáng ghét!". Nó giận dữ hét lên rồi cũng khoanh tay xoay hướng khác.

Thấy đứa em mình giận lẫy cậu khẽ cười thầm. Quà thì cậu đã chuẩn bị từ tuần tước rồi . Nhưng bây giờ ko thể tặng phải đợi đến lúc nó thổi nến cậu mới mang ra như vậy mới bất ngờ.

-" Jon! Con lại chọc em đó à!"

Từ trong nhà mẹ nó cùng ba bước ra, trên tay mẹ nó cầm túi xách còn ba nó thì bưng bê đồ đạc đem ra xe. Vừa thấy mẹ mình nó liền chạy lại ôm lấy mẹ nó mà ủi dụi đầu vào người mẹ như con mèo con. Mẹ nó dịu dàng lấy tay xoa lưng nó và mỉm cười.

-" Hai mẹ con ko đi mà còn đứng đó làm gì!". Sau khi cất đồ vào cốp xe ba nó quay lại nhìn hai mẹ con đang ôm ấp mà nói.

Còn anh hai nó thì đã chui tọt vào xe từ lúc nào đang quay ra le lưỡi trêu nó. Nó thấy vậy liền buông mẹ mình ra mà chạy nhanh leo vào xe ngồi cạnh anh mình. Hai người lớn thấy vậy ko khỏi phì cười. Đây chính là cảnh gia đình hạnh phúc.

Ba nó lái xe đến công viên thì dừng lại. Đem tất cả đồ đạc mang ra, và cả chiếc bánh kem do mẹ nó tự làm cho nó. Mẹ nó tỉ mỉ cắm từng cây nến lên bánh, trong khi nó với ba và anh hai đang chơi đùa với nhau. Những người đi qua ko khỏi quay lại nhìn mà ngưỡng mộ giá đình nó.

-" Mọi người mau lại đây này!" Mẹ nó sau khi cắm đủ số nến đúng số tuổi của nó thì gọi cả ba ba con nó lại.

Sau khi mọi người tập hợp đông đủ thì là lúc nó bắt đầu thắp nến và cầu nguyện. Sau khi thổi nến thì ba mẹ và anh hai nó lần lượt mang quà ra. Món quà nó thích nhất chính là con gấu của Hai nó tặng. Con gấu ko lớn lắm, chỉ đủ cho nó ôm trên tay, có màu nâu đất, trên cổ thắt chiếc nơ xinh xắn màu đỏ. Nó vừa nhìn thấy đã vội ôm chầm lấy con gấu, và ko quên hôn chụt lên má Jon một cái. Mẹ nó thì tặng cho nó một sợi dây chuyền rất đẹp, ba nó thì là một cái hộp nhạc nhỏ xinh xắn. Sau khi ăn bánh kem và mọi thứ cả gia đình quay quần vui vẻ bên nhau. Ko khí vô cùng ấm cúng.

Đột nhiên nó nhìn thấy bên kia đường có một xe kem, nó trông thấy những bạn đồng tuổi được mẹ dắt tay đến đó mua trong rất vui vẻ và rất ngon. Nó liền bắt chước đòi mẹ dẫn sang đó mua. Để chiều lòng con gái mẹ nó cũng đứng dậy và dắt tay nó đi. Nhưng ko ai biết rằng chuyện sắp sửa xảy ra khiến nó đến giờ vẫn ko tự dằn vặt mình.

Nó vì quá vui nên kéo tay mẹ mình đi nhanh qua đường . Mẹ nó cũng vui vẻ để nó kéo đi. Đột nhiên trên đường có một chiếc xe tải lạc tay lái , cứ chạy đảo qua đảo lại với tốc độ nhanh. Tài xế ko ngừng bóp còi cho những người trên đường biết đươc mà né. Đúng lúc này nó và mẹ nó đã đi đến giữa đường. Nhìn thấy chiếc xe đang lao đến nó ko biết phải làm sau quá run sợ nên chỉ biết đứng một chỗ mà nhìn chiếc xe ngày một gần. Mẹ nó thấy chiếc xe ngày một gần liền nhanh chóng đẩy nó ngã ra khỏi hướng xe. Và chiếc xe đã tông thẳng vào bà.

Ba nó cùng anh nó vẫn còn bàng hoàng mọi chuyện diễn ra quá nhanh , nhanh đến mức khiến ba nó ko biết làm gì, cả anh nó cũng vậy. Chiếc xe tải dừng lại mọi người ngày càng bu đông hơn vay quanh mẹ nó đang nằm thoi thóp dưới đất, một số người tốt bụng lấy điện thoại gọi cho cắp cứu gần nhất. Lúc này ba nó mới giật mình , ánh mắt hoang mang chạy nhanh đến đỡ mẹ nó dậy, người ông bắt đầu thắm đầy máu đỏ, Jon cũng theo sau ba mình mà nức nở.

-" Mình... Tỉnh lại đi... Đừng như vậy mà... Làm anh sợ đó!". Ba nó tay run run ôm chầm mẹ nó mà nói.

-" Con... Con gái... Chúng ..ta... Ko... Sau chứ...em ...chắc... Ko... Được... Rồi ...Anh... Hãy... Chăm... Sóc... Những đứa... Con của... Chúng ta...tốt nha...". Bà khó nhọc nói.

-" Ko! Cả hai chúng ta phải cùng chăm sóc chứ! Em ko thể bỏ anh như vậy.". Ba nó càng siết chặt hơn.

-" Em... Xin... Lỗi...". Bàn tay bà từ từ rơi xuống đất. Ba nó nước mắt cũng bắt đầu rơi. Người phụ nữa ông yêu đột ngột rời bỏ ông mà đi sao ông có thể chịu nỗi chứ.

Xe cấp cứu cuối cùng cũng đến, họ nhanh chóng mang mẹ nó lên xe và nó đang nằm bất tĩnh bên đường lên xe đến bệnh viện.

...............................................

Đôi mắt nó từ từ hé mở , một màu trắng xoá khiến nó sợ sệt. Ko có ai bên cạnh nó cả. Cảnh tượng chiếc xe lao đến từ từ hiện lên trong đầu nó khiến nó hét lên và dùng tay ôm đầu , miệng chỉ kêu được một từ " Mẹ " mà thôi.

Mọi chuyện kéo dài cho đến khi cánh cửa phòng mở ra, anh nó im lặng bước vào. Vừa nhìn thấy anh mình nó liền leo xuống giường chạy đến ôm chầm lấy . Miệng ko ngừng hỏi mẹ đang ở đâu và đòi đi tìm mẹ.

Jon nén nước mắt ào trong , xoay người dắt tay nó đi đến một căn phòng khác. Vừa nhìn thấy người đang nằm nhắm mắt trên giường. Nó thấy mẹ mình nằm đó, những bác sĩ xung quanh, ba nó thì ngồi ôm đầu ở chiếc ghế gần đó. Rồi sau đó một bác sĩ dùng tấm khăn trắng trùm lên mặt mẹ nó khiến nó cảm thấy thắc mắc liền hỏi anh nó:

-" Hai... Sau người ta lại làm vậy với mẹ? Làm như vậy mẹ sẽ ko thở được đâu. Hai mau kêu người ta gỡ ra đi. Mẹ chỉ đang ngủ thôi mà....".

Nó oà khóc lớn hơn mong sau mẹ nó sẽ tỉnh dậy mà dỗ nó nín. Nhưng làm sau được khi một người đã chết rồi chứ. Anh nó cũng khóc theo, nhưng ko dám khóc lớn vì sợ sẽ ảnh hưởng đến nó. Vì anh biết người chăm sóc nó chỉ còn lại mình và ba thôi. Còn ba nó thì đang ngồi ôm đầu bên ghế, nước mắt ông lặng lẽ rơi. Rơi vì người vợ tốt của mình đã mãi mãi ra đi, và ko bao giờ trở lại.

..... Còn tiếp.......