Vân Thanh phản ựng lại.

“ Là anh khiến Vân Hiển Tông không đặt được phòng trước sao?”
Hoắc Cảnh Thâm không phủ nhận.

Thật ra theo tác phong trước giờ của Hoắc Cảnh Thâm, anh càng muốn trực tiếp hại họ.

“ Cảm ơn tôi thế nào?” Anh uể oải nhíu đôi lông mày đen, ánh mắt lướt qua đôi môi hồng mềm mại của cô.

Vân Thanh lập tức che miệng theo phản xạ có điều kiện, đôl mắt long lanh trong veo nhìn trừng trừng anh.

Hoắc Cảnh Thâm hơi đứng hình, yên lặng phì cười.

“ Hoắc phu nhân đang nghĩ gì vậy?”
Vân Thanh thấy anh cười thẹn quá hóa giận, đánh lên vai anh: “Hoắc Cảnh Thâm!”
Dáng vẻ giận dữ của cỏ, kiều diễm đáng yêu.

Gọi cả họ tên anh như vậy, khiến anh bất giác cảm thấy cỏ rất dễ thương.

Hoắc Cảnh Thâm tiến lên phía truức vài bước, dáng hình cao ịởn chắn ánh sáng trước mắt Vân

Thanh.

Ánh mắt mang tính chiếm hữu của ngưò’i đàn ông lần này thật sự dừng lại ờ đôi môi cô.

Khi nãy anh thật sự không nghĩ đến điều này, nhưng bây giờ, cũng thật sự có chút muốn hôn
cô….

“ Thanh Thanh bảo bối, sao cậu đi wc lâu vậy chứ?” Giọng nói của Chung Ly vang lên.

Vân Thanh sợ bị Chung Ly bắt gặp, vội vội vàng vàng, đầy Hoắc Cảnh Thâm vào trong phòng wc nữ, để tay sau lưng khóa cửa lại.

Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt trầm lặng pha trò của người đàn ỏng, Vân Thanh chậm chạp phản ứng lại.

Cồ đang hoảng loạn gì chử? !
Sao lại giống yêu đương vụng trộm thế này? ?
“ Thanh Thanh, cậu có trong đó không?” Chung Ly ở bên ngoài gõ cửa.

“ Anh đứng xa ra chút, đừng có lên tiếng!” Vân Thanh thì thầm dặn dò Hoắc Cảnh Thâm, định mò’ cửa.

Còn chưa đợi cố giơ tay ra, Hoắc Cảnh Thâm đã không cành báo mả đẩy cô áp sát cửa, bóng đen lập tức bị đẩy xuống, Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu hôn lên đỏi môi cô.


Chỉ cách một cánh cửa, Chung Ly còn đang đứng bẽn ngoài.

Vân Thanh mở to mắt, muốn vùng vẫy, nhưng lại nhìn thấy tay
cộn lại của Hoắc Cảnh Thâm nắm chặt khóa cửa, ra vẻ sắp mờ cửa.

Cô hơi hoảng sợ, nhanh chóng nắm lấy tay anh, nhưng lại đúng ý Hoắc Cảnh Thâm, bàn tay lớn của anh đan chặt vào mười ngón tay cô.

Ban đầu cũng là rpột nụ hôn dịu dàng, rồi ngày càng trở nên mãnh liệt, Vân Thanh bị ép tới mức phải ngước đầu chịu đựng, nhưng không dám phát ra tiếng động.

ở ngoài cửa, Chung Ly nghe thấy tiếng động, hơi lo lắng, muốn mờ cửa, nhưng lại phát hiện không thể đầy vào được.

“ Thanh Thanh? Có phải cậu đang ở bên trong? Cậu không sao chứ?”
Vân Thanh không trả lời được,
hận không thể cắn chết cái tên khốn kiếp Hoắc Cảnh Thâm.

Nhưng giây tiếp theo, sự phẫn nộ trọng đôi mắt cô đã được thay thế bằng sự lo sợ, bàn tay Hoắc Cảnh Thâm không biết từ khi nào đã luồn vào trong áo của cô.

Cô vội vàng giữ chặt cổ tay anh.

Lực ngăn cản này, cũng khiến Hoăc Cảnh Thâm lấy lại lí trí.

Trước mắt, là một gương mặt nhỏ bé đỏ ừng hgổng sợ, rõ ràng là bị anh bắt nạt một cách thê thảm mà.

Ban đầu chỉ muốn trêu ghẹo cô, từ đầu tới giờ đều là anh không thể kiểm soát tốt bản thân.

.