Vân Thanh rắt rõ, nếu như cô dám gật đầu, hôm nay cố Tây Trạch sẽ phải phế đi đứa con trai này.

Hoắc Cảnh Thâm không để tâm thân phận của Cố Tây Trạch là gì…
Tay Vân Thanh buông thõng bên người nhẹ nhàng nắm chặt vạt áo, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng kia của Hoắc Cảnh Thâm.

“ Em cũng muốn nói chuyện với anh.


Hoắc Cảnh Thâm Im lặng nhìn chằm chằm cỏ, hai giây sau, nới lỏng tay, quay người lên xe.

Vân Thanh thương cảm nhìn cổ Tày Trạch đau đớn ỏm cánh tay ngả dưới dắt, cò chạy theo phía sau Hoắc Cảnh Thâm.

Chiếc Maybach đang chạy băng băng trên đường, Hàn Mặc ngồi lái xe ở ghế trước tự giác nâng tấm chắn lên.

Hàng ghế sau rơi vào im lặng đến nghẹt thở.

Vân Thanh đắn đo, vừa định mở miệng, giọng nói lạnh nhạt mỉa mai của người đàn ồng bên cạnh vang lèn.


“ Tôi thật không dám xu nịnh mắt chọn đàn ồng của em.


Vân Thanh trả đũa lại,44 Đúng vậy, đúng là em mắt nhìn không tốt, trước đây mới thích anh.


Người đàn ông bên cạnh, chậm rãi quay đầu, anh nheo mắt ra vẻ nguy hiểm:
“Trước đảy?”
Nhiệt độ trong xe đột nhiên hạ xuống thàp.

Vân Thanh càm thấy muốn trốn chạy, nhưng ý đồ đã bị lộ, Hoắc Cảnh Thâm đã phát hiện ra.

Anh kìm nén sự nóng nảy của minh mấy ngày liền, giờ mới bộc phát.

“ Xem ra, em vẫn chưa nhớ rõ thân phận hiện giờ của mình…” Đôi bàn tay trắng xanh lạnh buốt của người đàn ỏng, nắm chặt lấy hàm dưới của cô, không cho phép cô trốn tránh, gương mặt điển trai kia trờ nên tàn nhẫn, “Khi em vẫn còn là Hoắc phu nhân, đừng đế tôi thấy bất cứ người đàn ông nào khác xuất hiện bên cạnh em!”
Vản Thanh tức tới mức cả người run rẩy.

Anh rõ ràng khồng thích cô, rỏ ràng trong lòng đâ có Tần Dĩ Nhu…Cô lấy hết dũng khí nói ra lòng mình, là để anh col như trò đùa thế sao?
Cồ khống thẻ mất đi sự tự tồn cuối cùng của mình!

“ Vậy giờ chúng ta li hôn đi!” Vân Thanh cố gắng không để bản thân mất kiểm soát, điềm tĩnh nhìn thẳng Hoắc Cảnh Thâm, thậm chí cười như chẳng có chuyện gi, “Dù sao giờ tôi không thích anh nữa, anh cũng không thích tỏi.

Hay là Hoắc Tứ gia anh vẫn nghĩ tôi còn có giá trị lợi dụng, không muốn…!”
Từng lời cô nói ra, đều dồn lên tâm trí Hoắc Cảnh Thâm, thái dương anh nhói lên, trước khi lí trí trở lại, anh cúi đầu chặn cái miệng nhỏ xinh đang không ngừng nói nhảm kia.

Gương mặt dửng dưng ban đầu của Vân Thanh trờ nên kinh ngạc, đôi mắt tròn xoe mở to, cô khỏ mà tin nổi nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của Hoắc Cảnh Thảm.

Máu trên môi chảy ra, khiến Vân Thanh
đau đớn cau mày.

Điều khó chịu hơn cả cảm giác này, là nỗi nhục nhã lớn dằn lên trong lòng.

Anh có lẽ, đã dịu dàng hôn Tần Dĩ Nhu, còn dùng cái miệng này, nói ra những lời ngọt ngào với cô ấy…
vết máu trên mặt Vân Thanh được lau sạch.

Cô không đầy được Hoắc Cảnh Thâm, chỉ có thể dùng đầu ràng sắc nhọn cắn mạnh lên đôi môi anh, mùi máu càng kích thích Hoắc Cảnh Thâm, trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh hiện lên màu đỏ tươi khiến người ta kinh hãi, hung hãn như một con mãnh thú, cực kỳ nguy hiểm.

Đôi bàn tay to lớn nắm chặt hàm dưới của Van Thanh, ép cô mở miệng, trực tiếp lấy thứ anh muồn.

Bầu không khí ở hàng ghế sau trong xe trò’ nên nóng bỏng.

I Trong đỏi mắt Vân Thanh hiện lên sự tức giận, trước mặt Hoắc Cảnh Thâm, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.