Lão phu nhân tuy đã già nhưng tâm tình vẫn còn minh mẫn.
Mấy nàm nay, đừng nói phụ nữ bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm ngay cả một sinh vật gống cái cũng không có, ngoài Hoắc Hy Hy mê trai kia thì còn người nào sao?
Dù sao, sau khi cô rời khỏi Ngự Cảnh Viên, sớm muộn gì Hoắc Kiến Hoa cũng sẽ đưa Tần Dĩ Nhu trờ về.
Vân Thanh rũ mi xuống, che đi vẻ cô đơn nơi đáy mắt, nối: “Cô ấy tên là Tẩn Dĩ Nhu.”
“Tần Dĩ Nhu…” Sau khi nghe đến cái tên, lảo phu nhân nhanh chóng nhớ ra “Ý con là con bé ở Tần gia.”
Nghe giọng điệu thân thiét của lao phu
nhan, co hong Van Thanh c6 chut chua xot.
“Ba noi, ba biet co iny?”
Lao phu nhan suy tip mpt chut: “Con be doi voi tieu To ma noi that si/ khong phai la mot ngipoi phy no binh thipong…”
Xem ra T£n DT Nhu that si/ c6 qun he v6i Ho^c Canh Tham, ban than con lam tieu tarn xen vao.
Van Thanh cau moi gilu cot, gia vo to nhien: “Vay nen con cung nen di.”
“Con di cai gi?” Doi may x3m cua lao phu nhan nhodng cao, “Ai ndi tieu To thich con be nha T£n gia do?”
nhìn một cái là có thể nhìn ra! Nó đối với Tằn Dĩ Nhu có chút gì đó thì ta đâ sớm đề nghị kết thông gia rồi!” Lão phu nhân nói đến đây rồi dừng lại một lúc, nhớ lại quá khứ rồi thờ dài “Nhưng ba nám trước, Tần Dĩ Nhu vì cứu tiểu Tứ, đỡ đạn thay nó, suýt thì mất mạng.


Tim có vấn đề, phải ớ nước ngoài điều trị.

Tiểu Tứ rất quan tâm đến tình hình của con bé, đây cũng là chuyện nên làm.”
….Hóa ra chuyện xảy ra như vậy.
Vân Thanh có chút sửng sốt.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm thật sự không cỏ quan hệ với Tằn Dĩ Nhu sao?
Lão phu nhân sống đến chừng này tuổi rồi, đằu óc tỉnh táo, trong nháy mắt có thể nhìn thấu những lo lắng của Vân Thanh.
ỏng, nếu trong lòng có con, con cũng sẽ không cảm giác được … Dù sao thì người bà như ta là nhìn ra, nó đối với con thật sự rất khác! Ánh mắt nhìn con cũng rất khác, con không tin thì cứ hỏi quản gia!”
Quản gia đứng bên cạnh đột nhiên bị gọi đến, nhanh chóng đáp: “Lão phu nhân nói đúng ạ!”
Ván Thanh không khỏi cười khổ, sợ rằng nếu lão phu nhân gọi hươu là ngựa, quản gia cũng chỉ đành phải nói đúng.
“Tóm lại, con là cháu dâu duy nhất của ta! Chỉ cần con thích Cảnh Thâm, bất kể là Tần Dĩ Nhu hay Trương Dĩ Nhu, đều là hồ ly tinh nằm trong giỏ gai! Đến một đứa đánh một đứa!” Lão phu nhân hung háng, cầm lấy cây gậy trong tay.
Sự yêu thích của lão phu nhân dành cho cô thật lã rõ ràng.
Trong lòng Vân Thanh ấm áp, cô ôm lấy lão phu nhân cảm động.
“Cám ơn bà nội…” Lảo phu nhân vỗ vỗ cánh tay trìu mến, ngẩng đầu nhìn vầng trảng tròn trên bầu trời, chợt nhớ tới gì đó, vè mặt chợt câng thẳng.

Bà vội vàng quay đầu lại hỏi quản gia: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Lão phu nhân, đã là ngày mười lăm rồi.”
Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên thay đổi, bà nắm lấy tay Vân Thanh, hốt hoảng cầu xin: “Thanh Thanh, tối nay con nhất định phải đi cùng tiểu Tứ! Đừng để nó một minh
Vân Thanh từ chỗ lảo phu nhản rời đi, trong lòng vẫn còn dang suy nghỉ nhú ng Ịòị
bà vừa nói.
—-“Thanh Thanh, hôm nay là ngày tiểu
Tứ Si khó khăn nhất.

Nó khỏng chịu để mọi người đi theo, nhưng con thì khác…Ta biết con không giống! Con có thể giúp nó!”
—-“Thanh Thanh, tiều Tứ, nó bao năm
qua đã vất vả rồi, con đối xừ với nó tốt một chút.

Bà già như ta cầu xin con.”
—-“Nó chịu đựng đã quá nhiều rồi, cho
dù trong lòng nó có con cũng không dám nói ra….

Con cho nó một chút thời gian.”
Trong lòng Vân Thanh rối loạn, lời nói của lão phu nhân cũng quá nặng nề.