Các sao nữ chắc chắn là điểm nhấn trên thảm đỏ.

Nhưng Vân Thanh đại khái chí nhìn lướt qua, liền cảm thấy chất lượng dàn sao nữ cũng như nhau, không đáng xem.

Lúc đó Chung Li ló đầu ra khỏi hậu đài hôn gió cô một cái, Vân Thanh không nhịn được cười, một vẻ đẹp sinh động như vậy, thân hình bắt mắt tự nhiên.

cỏ chợt nghĩ đến ôn Như Nhứ do một tay Tư Mộ Bạch nâng lên.

Ôn Như Nhứ và Chung Li quả thực giống nhau về ngoại hình và khí chàt, iưna có một sô diêu khac cot ghi

tâm … Vân Thanh lặng lẽ nhìn chằm chằm Chung Li đang hoạt bát như hoa hồng đen, trong lòng nói: Tư Mộ Bạch tìm vật thay thế, thật là nực cười, Chung Li đâ vứt bỏ cô hàng trảm lần.

Tục ngũ’ nói, nghĩ cái gì thì tới cái đó… Vân Thanh hoàn hòn thi nhìn thấy Ôn Như Nhứ, ôm Tư Mộ Bạch lên thảm đỏ.

Vân Thanh suýt thì phu nước đang uống.

nao

Bạch còn có vốn thu hút vô số phụ nữ chỉ bằng khí chất của mình.

Điều khiến Vân Thanh thực sự kinh hãi là đêm nay ồn Như Nhứ thực sự mặc chiếc váy giống Chung Li.

Thật là bất thường mà… Chẳng lẽ ôn Như Nhứ ngay cả mắt nhìn cũng giống Chung Li?

Nhưng mà …

Vân Thanh quay lại nhìn Chung Li đả bước lên sân khấu với chiếc micro trên tay, đỏi mắt hơi nheo lại, thở dài MQủa nhiên là sự khác nhau của hàng thật và giả mạo…”

;h, em

;h b<

anh đã chọn cho em.” ôn Như Nhử tránh những ánh chóp chói mắt và thi thầm vào tai Tư Mộ Bạch.

“Chì cằn em thích là được.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Tư Mộ Bạch không có chút cảm xúc nào.

Thái độ trước giờ cùa anh ta vẫn vậy, tẻ nhạt và vô vị như nước …

Ôn Như Nhứ cắn chặt môi dưới, cố nén sự không cam lòng và nghi hoặc.

Mọi người đều nghĩ cô là người phụ nữ của Tư Mộ Bạch, nhưng chỉ có cỏ biết rằng Tư Mộ Bạch chưa bao giờ chạm vào cô …Dù có mộl lân cô ta cam đảm cởi hết toàn bộ, Tư Mộ

xàđ mãc Quằn áo, váo cho

cồ, thản nhiên cảnh cáo cô ‘Nếu có lần sau, em đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.’

Ngày hôm đó ôn Như Nhứ không kìm được cảm xúc của minh, mất kiểm soát hòi anh ta ‘Nếu anh đã không muốn bát cử thử gi, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?’

Đó là lần đầu tiên và duy nhất cô ta nhìn thấy sự dịu dàng cùng với lòng trắc ẳn trên khuôn mặt của Tư Mộ Bạch, còn cả cái nhìn đầy tội lỗi.

Anh ta ôm mặt cô ta và thì thầm: ’Vi anh nợ em.’

Nhưng ánh mắt anh ta rõ ràng đang nbkưnủl người khác qua khuôn mạj

cồ ta …

ôn Như Nhứ lục lại ký ức, nhưng không ngờ lại nhìn thấy nét diu dàng trên gương mặt Tư Mộ Bạch đêm đó, vào lúc này, ánh mắt anh ta gần như cung kính nhìn chằm chằm vào cuối thảm đò trên sân khấu.

Ôn Như Nhứ quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta, dưới ánh đèn sân khấu, có một cô gái mặc váy đen, trang nhã như thiên nga đang đứng trên sân khấu, mắt nhắm nghiền cát tiếng hát xuất thần.

Khi nhìn thấy chiếc váy trên người của cô gái, vẻ mặt cùa ôn Như Nhứ hoàn toàn trớ nén lạnh lùng, hai bay ị

Chung Li hát xong, cô ấy cùng vói chiếc vày bước xuống sân khấu và chạy tới người mà cô khồng muốn thấy nhất.

Tư Mộ Bạch bước đôi chân dài đang đi về phía cô.

Điều nghịch lý hơn nữa là người đàn ông này thực sự mặc một bộ vest đen với những họa tiết sẫm màu trông giống như phong cách cặp đỏi với cô ấy … Cỏ ấy đang định nói thì đó thì giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ vang lên.