“Chuyện của Tôn gia, không phải anh để Tư Mộ Bạch làm à? Vân Thanh cầm điện thoại, hơi cau mày.

Cô nhìn thấy trên mạng Tồn gia bị nhắm mục tiêu thê thảm như vậy, nhất định tài sản của của họ sẽ phá sản trong một sớm một chiều,, điều đầu tiên cồ nghĩ đến là Chung Li đang trút giận cho cô.

Chung li bây giờ hiện tại tự nhiên không có năng lực, nhưng Tư Mộ Bạch sau lưng cô ấy không phải là người àn chay, ngồi trên một nửa ngành giải trí và một đại gia tài chính, rất dễ dàng hạ bệ một Tôn gia.

Hơn nữa, trong mắt Vân Thanh, Tư Mộ Bạch hoàn toàn là một kẻ ngốc, chỉ cần Chung Li nói vài câu dễ nghe, nũng nịu, anh ta sẽ có thể phóng hỏa mọi thử.

Nhưng lần này, lại không phải là anh ta.

“Tôi thề thực sự không phải là tôi!” Chung Li thật táo bạo, cô ấy đã nói không, thì chắc chắn không phải.

Nhưng nếu đó không phải là Chung Li, thì là ai?

“Thanh Thanh bảo bối à, có phải là Hoắc Cảnh Thâm không?” Chung Li thám dò hỏi.

Vân Thanh trong lòng có kỳ vọng như vậy, nhưng cô đã thất vọng quá nhiều lần, cũng không dám trông chờ cơ hội.

“Vân tiểu thư.” Giọng nói cung kính và lễ phép của Chu Hoài Sơn từ ngoài cửa truyền đến.

Vân Thanh vừa mỏ’ cửa đã nhìn thấy Chu Hoài Sơn đang đứng ờ cửa, bưng bữa sáng thịnh soạn, món nào cũng làm cô thấy ngon miệng.

Vân Thanh nịnh nọt tiếp nhận: “Cám ơn Chu quản gia, nhưng thật ra anh không cần đưa đồ ãn đến cho tôi nữa, tôi tự mình đến nhà ãn giải quyết là được rồi.”

“Là Cảnh gia dặn dò, nếu cô không àn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

“Sẽ có hậu quả gì?” Vân Thanh có chút bối rối.

Chu Hoài Sơn tỏ ra bối rối sắc mặt khó coi trong mấy giây, vẫn là nói rõ sự nghiêm trọng của hậu quả.

“Nếu cô gầy nửa cân, tất cả chúng tôi ở biệt thự Sơn Trang, từ chủ đến bà mua thứ án đều sẽ phải giảm 10 cân, cồ gầy

một cân….chúng tôi sẽ mất việc làm. Nhưng nếu cô mập lên một cân, mỗi người sẽ được thưởng 100.000, sẽ được táng thêm.

« II

Trò chơi nuôi dưỡng cô đã nghe nhiều, trò chơi vỗ béo là lần đầu tiên nghe.

Chết tiệt, tên biến thái Bạc Cảnh Sâm tuyệt đối là có hứng thú khiến cồ thành heo được cho án.

Cuối cùng, Vân Thanh và Chu Hoài Sơn đã sự hợp tác vui vẻ.

Cô ngoan ngoãn án uống, phấn đấu từ đâyđến khi ra ngoài sau này tăng được bảy tám cân, còn tiền của họ, cô lấy một phần ba.

Trong lúc Vân Thanh đang án sáng, vừa bối rối muốn điện thoại cho Hoắc Cảnh Thâm hỏi đang loay hoay gọi điện cho Hoắc Cảnh Thâm để hỏi, còn chưa đợi cô nghĩ lỹ, Hoắc Cảnh Thâm đã gọi đến trước.

Cái này có tính là tâm linh tương thông?

Vân Thanh nghe điện thoại.

“Ăn sáng chưa?”

“ừm, đang ăn. Anh ăn chưa?”

“Đợi chút nữa mang đến.” Hoắc Cảnh Thâm trả lời ngắn gọn, sau đó lại quay lại chủ đề vừa nãy “Bữa sáng hợp khẩu bị không?”

“ù’m.”

Hoắc Cảnh Thâm ỏ’ đầu bên kia điện thoại hình như đang cười, giọng nói ấm áp, lộ ra chút uể oải “Vậy thì tốt, ăn nhiều lên cô gầy quá rồi.”

Tại sao điều anh và kẻ biến thái Bạc Cảnh Sâm quan tâm đều là về án uống của cô? Vân Thanh lắc đầu, do dự một chút rồi hỏi: “Anh đã xem tin tức về Tôn gia trên mạng chưa?”

“Tôn gia gì?” Hoắc Cảnh Thâm dường như không biết “Mấy ngày nay tôi hơi bận, không có thời gian để xem những tin tức không liên quan. Có chuyện gì sao?”

“… Không sao.” Đôi mắt Vân Thanh tối sầm lại, mất đi sự phức tạp.

Dường như Hoắc Cảnh Thâm không biết gì về việc cô bị người tạt nước bẩn vu oan, đối với anh mà nói, đó hẳn là tin tức không liên quan … Nhưng cô vẫn có kỳ vọng ở anh.

Hoắc Cảnh Thâm nhận thấy sự khác lạ trong cảm xúc của cô, sau một lúc im lặng, đầu dây bên kia trầm giọng hỏi: “Không vui sao?”

“Không có.” Vân Thanh giả vờ thoải mái “Chỉ là tôi gặp phải một chút rắc rối, tự tôi cũng có thể giải quyết, không biết là ai đã bí mật dang tay ra giúp tôi… Có lẽ chỉ là trùng họp thôi.”

Có thề đơn giản là kẻ thù của Tôn gia, nhân cơ hội này thừa thắng xông lên.

Hoắc Cảnh Thâm khẽ cau mày “Cô không thích?”

Vân Thanh có chút buồn cười “Đây là vấn đề tôi thích hay không thích sao          ”

Lời của cô còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy đầu bên kia một giọng nói mờ ảo của một người phụ nũ’ truyền đến.

“Cảnh Thâm, sao anh vẫn cái dáng vẻ cũ vậy, mỗi lần bận đều không nhớ đến phải ăn cơm?” cỏ hơi tức giận, nhưng không giấu được sự quan tâm thân thiết đằng sau đó.

Giọng nói này cô nhận ra, là Tần Dĩ Nhu.