“Con tiện nhân đê tiện đó!” Tôn Đình Phương đùng đùng nồi giận nói: “Nghiên Thư, cô hiền lành quá, cô cứ dứt khoát nói với Cảnh gia, để anh ta giết chết con tiện nhân đó!”

“Lần trước tôi vì cô, mới xin nhờ Cảnh gia ra tay. Anh ấy vẫn đang cồng tác ở nước ngoài, tồi không dám làm phiền anh ấy nữa…”

“Nghiên Thư, cô lương thiện quá đấy! Tôn Đình Phương có chút thương xót, cô ta ngay lập tức thể hiện sự trung thành, “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để con tiện nhân kia ức hiếp cô! Tôn gia chúng tôi lần này may mà nhờ cỏ cô đứng ra xin Cảnh gia giúp đỡ, mới có thể thoát khỏi cảnh phá sản! n huệ này, cả gia đình tôi đều vô cùng biết ơn! Nếu Vân Thanh đã là kẻ thù của cô, thì cũng chính là kẻ thù của tôi!”

Vân Nghiên Thư chì đợi lời này của cô ta.

Tại sao Tôn gia đột nhiên có thể tránh khỏi cảnh phá sản, ai cũng không biết nguyên nhân đằng sau…thậm chí đến nay cũng không ai biết rốt cuộc là ai đang nhằm vào Tôn gia.

Tồn Đình Phương mặc dù ngu xuẩn, nhưng đưực cái tận

tâm trung thành, dễ lợi dụng.

“Đình Phương, cuộc thi loại ngày mai tôi tuyệt đối không thể đề Vân Thanh tham gia!” Vân Nghiên Thư kéo lấy tay Tôn Đình Phương, “Có thể sẽ khiến cô chịu ấm ức một chút…”

“Chỉ cần có thể giúp được cô, đối phó với con tiện nhân Vân Thanh kia, tôi chịu tủi một chút cũng không sao!”

Vân Nghiên Thư lấy ra một lọ thuốc nhỏ ở trong tủ, bên trong có một viên thuốc màu đen.

“Cuộc thi loại ngày mai chì cần Vân Thanh đến muộn, cô ta sẽ bị mất tư cách…” Vân Nghiên Thư đưa viên thuốc cho Tôn Đình Phương, ánh mắt khẩn thiết, “Cô nuốt cái này, sáng sớm mai có thể ngàn cản được Vân Thanh!”

Tôn Đình Phương có ngu cũng không lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.

Cô ta nhìn viên thuốc màu đen sì, có chút do dự.

“Nghiên Thư, nuốt cái này rồi…sẽ không sao chứ?”

“Tất nhiên không sao!” Vân Nghiên Thư nói giọng chắc chắn, “Cái này chỉ khiến bụng cô đau tạm thời, trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng đau một lát rồi sẽ khỏi. Vân Thanh là

một bác sĩ, chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu! Thấy Tồn Đình Phương chần chừ.

Vân Nghiên Thư liền tỏ vẻ thất vọng, dáng vẻ miễn cưỡng, “Nếu như cô không muốn thì thôi vậy, tôi giúp Tôn gia cũng là do tôi tự nguyện, cô không nợ tôi…”

“Không phải đâu, tôi đương nhiên bằng lòng!” Tôn Đình Phương giành lấy viên thuốc trong tay cồ ta, nuốt viên thuốc trước mặt cô ta, “Nghiên Thư, tôi tin cô sẽ không hại tôi!” Cô ta nở nụ cười tin tưởng nịnh hót Vân Nghiên Thư.

“Đương nhiên rồi.”

Vân Nghiên Thư nở nụ cười chân thành dịu dàng, đưa mắt nhìn Tôn Đình Phương rời đi, ánh mắt lạnh lùng khó mà nhận ra.

Nếu như có thể dùng cái mạng ngu xuẩn này của Tôn Đình Phương đế đánh bại Vân Thanh, tính toán này có lợi lắm!

Sáng sớm hôm sau.

Vân Thanh tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường, không còn thấy bóng dáng Bạc Cảnh Sâm đâu nữa.

Trong phòng không có người thứ ba, nhất định không phải cô bị mộng du trèo lên giường, chắc chắn là Bạc Cảnh Sâm đã bế cô lên…Kì lạ, cô ngủ rất nông lại còn cảnh giác, lúc trước rõ ràng chì ở bên Hoắc Cảnh Thâm cô mới ngủ thiếp đi mà không đề phòng như vậy…Nhưng tại sao đối với Bạc Cảnh Sâm, cô cũng không đề phòng như vậy?

Lẽ nào tên biến thái kia hạ thuốc cô?

Vân Thanh kiểm tra kỹ lưỡng bản thân, chắc chắn quần áo trên người vẫn như cũ không có gì thay đổi, cồ mới yên tâm.

Cô liếc mắt nhìn thời gian, lập tức thu dọn đồ đạc, mang hộp đồ nghề đi tới Đường Hương.

Nhưng mới đi được nửa đường, Vân Thanh bị Tôn Đình Phương vẻ mặt tái nhợt chặn đường.

“Cứu mạng…xin cô cứu tôi với!!” Tôn Đình Phương ôm bụng, mồ hôi đầm đìa, trông có vẻ vô cùng đau đớn, cô ta lao lên kéo Vân Thanh, nhưng Vân Thanh đã khéo léo tránh được.

Mặc dù tung tin cồ và Gia Cát Hội Trung là do Vân Nghiên Thư ở sau sai khiến, nhưng Tôn Đình Phương là tay sai đồng bọn của Vân Nghiên Thư, Vân Thanh cũng không lương thiện tới mức nể mặt cô ta.

Nhưng cô để ý thấy biểu cảm của Tôn Đình Phương có gì đỏ không đúng, mặt trắng bệch, môi tím đen…giống như trúng độc vậy!

Vân Thanh khẽ cau mày: “Cô bị làm sao thế?”

“Tồi cũng không biết, bụng tôi đau quá…” Tôn Đình Phương khóc lóc van xin, “Cứu tôi với, cầu xin cô…”

Cô ta không giả vờ, thật sự đau tới mức không chịu nồi nữa.

Tôn Đình Phương cũng không ngờ rằng viên thuốc Vân Nghiên Thư đưa cho cồ ta lại có mạnh như vậy, cô ta chỉ

cảm thấy trong bụng dường như có máy xay thịt, lục phủ ngũ tạng gần như nát bét.

Tôn Đình Phương lán lộn trên sàn vì đau.

Vân Thanh đặt hộp đồ nghề xuống, ngồi xuống bắt mạch cho Tôn Đình Phương, biểu cảm trở nên nghiêm trọng.

“Cô trúng độc cỏ đoạn ruột, giờ độc đã vào nội tạng, giờ đưa tới bệnh viện cũng không còn kịp nữa.”

Tôn Đình Phương mặt biến sắc.

“Không…không thề nói…cô nói bừa!”

Rõ ràng Vân Nghiên Thư nói thuốc này chỉ khiến bụng cô ta đau một lát, cô ấy sẽ không hại cô!

Vậy nhất định là con tiện nhân Vân Thanh này đang lừa cô!

Vân Thanh nhìn phản ứng của cô ta, liền hiểu ra.

Cô lạnh nhạt cong miệng giễu cợt, lấy ra chiếc kim bạc mảnh châm vào huyệt của Tôn Đình Phương.

Cũng vào lúc đó, Tôn Đình Phương liền cảm nhận được nỗi đau khủng khiếp đã dịu đi rất nhiều, cô ta vẫn chưa kịp thờ

phào một cái, đã nghe thấy Vân Thanh hỏi vặn lại: “Có phải Vân Nghiên Thư cho cồ án thứ gì đỏ không?’’