Người tới chính là Phong Sóc.
Hắn tung người xuống ngựa, bước nhanh đến trước kiệu: "Mẫu phi, nhi thần tới trễ."
Nhóm kiệu phu đem kiệu nghiêng về phía trước một chút, lão ma ma vén màn kiệu lên, một bàn tay có sơn màu đỏ đậu khấu đặt trên tay ma ma, phụ nhân trong kiệu xinh đẹp không giống giống người phàm chỉ nói ra hai chữ băng lãnh: "Quỳ xuống."
Lão ma ma bên cạnh lo lắng nhìn qua: "Nương nương..."
Thái hoàng thái phi bất vi sở động.
Ngược lại Phong Sóc trầm mặc một lát, uốn gối quỳ xuống đất.
Thái hoàng thái phi khóe miệng lạnh lùng câu lên, giẫm lên lưng Phong Sóc xuống kiệu.
Bà bước xuống, tay áo thêu mẫu đơn bằng kim tuyến trải dài phía sau, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.
Bốn cái tỳ nữ liền vội vàng tiến lên nâng vạt áo bà.
Thái hoàng thái phi nhìn Phong Sóc vẫn còn quỳ nguyên tại chỗ, đáy mặt hiện lên chán ghét nồng đậm: "Con trai của tiện nhân mà cũng xứng gọi bản cung?"
Tống ma ma vịn tay che lại đau lòng trong mắt: "Nương nương, ngài đi đường mệt nhọc rồi, trước vào phủ nghỉ ngơi đi."
Thái hoàng thái phi lúc này mới lạnh hừ một tiếng, được Tống ma ma vịn vào phủ.
Lão quản gia trên năm mươi tuổi nhanh chóng đỡ Phong Sóc dậy: "Vương gia, ngài mau mau đứng lên, nương nương chỉ là phát bệnh..."
Phong Sóc nhìn theo bóng dáng Thái hoàng thái phi, trong mắt như đè nén thứ gì, tiếng nói lại bình tĩnh đến lạ thường: "Ta biết."
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua đường cái phủ Đô Hộ phủ đang vô cùng tĩnh mịch, phân phó nói: "Để bọn họ lui đi, còn để bách tính trên đường này làm ăn nữa."
Quản gia thấy bộ dáng này của Phong Sóc, trong lúc nhất thời cũng không biết hắn là thật không nghi ngờ hay là biết nên nhẫn nhịn xuống, trong lúc nhất thời vẫn nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Phong Sóc lạnh giọng: "Nghe không hiểu lời nói của bản vương?"
Quản gia lúc này mới cho đội binh huyền giáp cái ánh mắt, âm thanh tiếng giáp va chạm lại đều đặn vang lên, toàn bộ đội quân phong tỏa đường cái phủ Đô Hộ giống như thủy triều lui ra.
Nhưng cửa từng nhà vẫn đóng chặt như cũ.
Phong Sóc ngửa đầu nhìn trời, những cảm xúc bị hắn kiềm nén lâu nay bây giờ như muốn phát ra nhưng trên mặt vẫn làm như không có gì như cũ.
Chỉ phân phó Quản gia: "Hầu hạ mẫu phi thật tốt, ăn ở cứ theo ý bà, không được phạm sai lầm.

Tây Châu gần đây không yên ổn, ta trễ chút lại về phủ thăm hỏi mẫu phi sau."
Quản gia vội vàng xác nhận.
Hôm nay đội quân vây quanh ở đường cái phủ Đô Hộ đều là tư binh của hắn, lúc không nên nhìn bọn họ sẽ không có mắt, lúc không nên nghe sẽ không có tai, sự tình mới nãy sẽ không có ai biết được.
Phong Sóc tự dắt ngựa trở về, lúc hắn biết tin Thái hoàng thái phi đã tiến vào địa giới Tây Châu thì vội vàng trở về, đến Hình Nghiêu cũng không mang.
Hắn híp mắt lại, khóe miệng giương lên đường cong ngoan lệ lại như tự giễu.
Tay nắm dây cương vì quá dùng sức mà nổi gân xanh, thậm chí có vết máu từ lòng bàn tay xuôi theo dây cương chảy xuống, nhỏ xuống nền đất.
Bỗng nhiên phía trước giống như hiện lên hai bóng hình mẹ con, mẫu thân là bộ dáng của Thái hoàng thái phi lúc còn trẻ, xinh đẹp không gì sánh được.


Tướng mạo của đứa bé bên cạnh mẫu thân phấn điêu ngọc trác.
Mới một giây trước mẫu thân còn chọc cho đứa bé cười khanh khách, giữa lông mày đều là ôn nhu.

Nhưng khi thấy một nam nhân mặc long bào xuất hiện thì nước mắt chảy ra không ngừng, cắn chặt môi mà liên tục đánh vào người đứa bé, vừa đánh vừa chửi: "Con trai của tiện nhân mà cũng xứng gọi bản cung?"
Phong Sóc nhìn xem đứa nhóc bị đánh tới mức co lại cuộn thành một đoàn, nhưng vẫn đưa tay muốn ôm mẫu thân, dắt ngựa lướt qua.
Hắn xuyên qua hình bóng hai mẹ con kia.
Tiếng khóc của hai người họ dần biến mất, trên đường cái không còn ai, hết thảy bất quá chỉ là ký ức khi còn nhỏ đã bị chôn sâu ở đáy lòng mà thôi.
______________
Hoàng cung.
Mùa thu ở phía nam chậm hơn phía bắc một chút, lá cây ngân hạnh trong Từ Ninh cung lúc này chỉ mới ngả xanh vàng.
Thái hậu gối lên gối mềm thêu tơ vàng, cung nữ quỳ trước giường nhẹ nhàng đấm chân cho bà ta, bên cạnh có lư hương tỏa ra mùi thơm cùng khói nhẹ lượn lờ.
Thái hậu nhàn nhã tận hưởng, chỉ cảm thấy tự tại trước giờ chưa từng có.
Bà ta mười sáu tuổi đã gả vào Đông cung, vừa sinh ra Hoàng trưởng tôn thì thái tử trên đường đi Giang Nam trị thủy bị bạo dân giết chết.
Ai cũng nghĩ thái tử phi như bà ta sớm muộn sẽ bế phỏ, nhưng tiên hoàng cho tới lúc chết vẫn không lập thái tử, ngược lại truyền vị cho con trai bà ta.
Làm thái tử phi mang trái tim treo lên thấp thỏm hai mươi năm, cuối cùng con trai đăng cơ phong bà làm Thái hậu.
Nhưng vẫn không đủ thỏa mãn, vì phía trên còn có một cái Thái hoàng thái phi đè đầu bà ta, cho dù đó là một bà điên.
Bây giờ thì tốt rồi, người khiến bà ta phải nhẫn nhịn chịu đựng rút cuộc cũng đi rồi.
Có lẽ do trong lòng thoải mái nên tiếng nói so với bình thường đều kéo dài thêm mấy phần: "Đinh Lan, ngươi nói vị ở Từ An cung kia giờ có phải đã đếnTây Châu?"
Đại cung nữ Đinh Lan ngậm ý cười nói: "Xem thời gian thì chắc là đã đến."
Thái hậu tiếng nói thản nhiên: "Ngược lại là người có phúc, con trai lớn rồi còn muốn đón ra ngoài."
Đinh Lan biết Thái hậu muốn nghe cái gì liền nói: "Vị kia đã điên điên khùng khùng, nào tính là người có phúc, còn Tây Châu có tiếng bần cùng, đâu được như hoàng cung.

Nếu để nô tỳ nói, dưới gầm trời này người có phúc khí nhất ai có thể so với Thái hậu ngài.

Ngài đem bệ hạ dạy dỗ tốt nên ngài ấy mới có thể ngồi lên long ỷ."
Thái hậu nghe xong ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn, hiển nhiên đối với lời này cực kỳ hưởng thụ.

Bất quá nhắc tới Hoàng đế, bà ta lại nghĩ tới sự tình phiền lòng gần đây: "Hoàng nhi cái gì cũng tốt, chỉ là quá say mê tiểu tiện nhân họ Khương kia."
Đinh Lan nói: "Khương tần kia tư sắc thường thường, bệ hạ bây giờ chỉ là nhất thời mới mẻ.

Ngài cứ nhìn vị ở Từ An cung năm đó cũng được tiên đế sủng ái, về sau không phải cũng suýt được ban rượu độc sao.

Luận tư sắc, Khương tần so với vị kia đến xách giày cũng không xứng.

Tới đầu xuân lại có một nhóm tú nữ vào cung, bệ hạ nào sẽ nhớ kỹ một người cũ."
Thái hậu không tiếp lời, năm đó khi bà ta vừa sinh Hoàng trưởng tôn không lâu thì vị ở Từ An mới tiến cung, tiên hoàng sủng người đó tới mức cả lục cung cộng lại cũng không bằng.
Thái hậu khi đó mỗi bước đi đều gian nan, vì muốn ổn định địa vị ở Đông cung nên sắp xếp không ít cọc ngầm trong toàn bộ hậu cung.

Bà ta nghe được một bí mật, nghe nói người kia rất giống tiên hoàng hậu đã mất.
Tiên hoàng hậu vì khó sinh mà chết nên Thái hậu không biết mặt bà.
Lúc đó bà ta lo lắng tiên hoàng lập người khác làm thái tử nên mua chuộc thái giám hậu hạ buổi đêm của ngài.

Từ trong miệng thái giám biết được mỗi khi tiên hoàng triệu vị kia thị tẩm, đều bắt nàng ta mặc y phục của tiên hoàng hậu, bắt học theo ngôn hành cử chỉ của người đã khuất, còn mắng người đó chỉ là một cái đồ giả, là hồ ly tinh...
Vị ở Từ An cung kia bị điên, chính là bị tiên hoàng hành hạ lâu dài ép cho điên.
Đó là một người đáng thương, nhưng người đáng thương đó đã đè đầu mình bao nhiêu năm, sinh ra người con trai cũng để cho mình phải lo sợ mấy chục năm.

Thái hậu bây giờ đối với Thái hoàng thái phi đáng thương không nổi.
Bà ta gẩy gẩy phật châu trên tay, nghĩ tới vị kia đã không còn ở trong cung, trong lòng lại thoải mái đứng lên: "Nghe nói vị ở Khôn Ninh cung kia đã có thai, chỉ cần nàng ta sinh hạ được thái tử, nữ nhân trong hậu cung này có ai có thể vượt qua được."
Người ở Khôn Ninh cung mà bà ta nhắc đến đương nhiên là Hoàng hậu.
"Ai gia nghe nói Khương Thượng thư hôm nay sẽ tiến cung thăm nữ nhi tốt của hắn ta, ngươi để thái giám tới đó gõ hắn một cái, Khương tần vào cung rồi thì phải tuân theo quy củ trong cung! Làm cung phi mà ngay cả việc đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an cũng chưa từng, quả nhiên là lớn mật!
______________
Tàng Kiều điện.
Khương Ngôn Tích ngồi trên giường, tay cầm một kiện áo choàng màu xanh thêu lên.

Dung mạo nàng ta không tính là kiều diễm, nhưng mặt mày tinh xảo, thanh tú động lòng người.
Vì làn da trắng như sữa bò nên vài vết xanh tím trên gáy càng phá lệ chói mắt, mái tóc đen nhánh rủ xuống một bên vai, đem vết tích kia nửa che nửa lộ càng thu hút hút ánh nhìn.
Cung nữ thiếp thân khuyên nàng ta: "Hay là nương nương hướng bệ hạ chịu thua đi, người bệ hạ thương nhất là ngài."
Trong mắt Khương Ngôn Tích là một mảnh thanh lãnh: "Vì sao ta phải hạ mình trước hắn?"
Cung nữ chỉ coi là nàng ta mạnh miệng, nói: "Quần áo này ngài làm mấy ngày nữa là xong rồi, bệ hạ nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ."
Khương Ngôn Tích đột nhiên vứt xuống kim khâu: "Ai nói đây là làm cho hắn?"
Cung nữ tranh thủ thời gian nhìn xung quanh, thấy trong điện không có người nào khác, mới thở dài một hơi: "Nương nương, những lời như vậy sau này ngài đừng nói nữa!"

Nương nương tự tay may y phục nam nhân, lại không phải để cho bệ hạ, đây là muốn mất đầu a!
Khương Ngôn Tích cười lạnh nói: "Ta bị hắn bắt tiến cung một cách không minh bạch, bây giờ may một bộ y phục cho phụ thân ta cũng không được."
Cung nữ nghe xong y phục này là làm cho Khương Thượng thư, lúc này mới thở dài một hơi, khuyên nhủ: "Nương nương, vì ngài như thế nên Lục công tử mới bị biếm đến biên quan đó.

Nếu ngài muốn hắn sống tốt hơn thì nên thuận theo bệ hạ đi."
Nghe lời này, Khương Ngôn Tích bị kim đâm rách đầu ngón tay cũng không phát giác đau đớn, huyết châu tràn ra dính trên áo choàng choáng ra một mảnh đỏ thẫm.

Nàng ta nhắm mắt lại, khóe mắt trượt xuống hàng lệ: "Là ta hại Lục ca ca..."
Cung nữ sợ tới khóc: "Nương nương, coi như là vì Lục công tử hay là vì chính ngài, ngài phải quên hắn thôi.

Sau này đừng nhắc cái tên này nữa, nếu để bệ hạ biết thì phải làm sao?"
Khương Ngôn Tích nhận mệnh, nhắm mắt: "Biết đâu một ngày hắn chán rồi sẽ thả ta đi."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của cung nữ, Khương thượng thư tới.
Khương Thượng thư mặc quan bào chính tam phẩm màu tím, để râu dài, càng lộ vẻ nho nhã.
Cung nữ tranh thủ thời gian lui ra ngoài.
Khương Ngôn Tích nhìn phụ thân một hồi, lại khóc lớn một trận.

Khóc xong lại nói tới nguyên do gửi thư mời Khương Thượng thư tiến cung.
"Phụ thân, vài ngày trước trong lúc bệ hạ nổi giận con vô tình nghe được, hình như Sở gia phạm phải chuyện gì, con sợ liên lụy đến người."
Khương Thượng thư nói: "Sở gia bây giờ chỉ có Tam Gia làm quan trong triều, hắn lúc này còn nhậm chức ở Vĩnh Châu.

Có khi bệ hạ tức giận là người khác, triều thần có họ Sở cũng không ít mà.

Con đừng quá ưu tâm."
Khương Ngôn Tích lắc đầu: "Là chính tai con nghe thấy ba chữ Sở Xương Bình."
Khương Thượng thư không khỏi cau mày, nghĩ đến mình còn có một nữ nhi vừa chết ở Tây Châu, sắc mặt đại biến, chẳng lẽ tên Sở Xương Bình vũ phu kia xúc động tới mức chạy tới nhặt xác cho Khương Ngôn Ý.
Ông ta cả giận nói: "Tên vũ phu kia làm việc không có đầu óc, phải kéo tất cả mọi người xuống mới cam tâm a!"
Khương Ngôn Tích trực giác Khương Thượng thư có chuyện gì giấu diếm mình, một phen hỏi mới biết được đích muội bị Hoàng đế âm thầm đưa đi Tây Châu làm doanh kỹ.
Khương Thượng thư thở dài một hơi: "Gia môn bất hạnh, nghịch nữ kia từ nhỏ đã là có tâm tư ác độc, bây giờ chết rồi còn quấy đến cả nhà không yên..."
Khương Ngôn Tích cũng không nói tiếp, nàng ta bị đích muội thiết kế, suýt nữa thất thân trước con trai phế vật của Công bộ Thị lang.

Nàng ta vốn cho rằng đích muội nhiều lắm là bị phạt quỳ từ đường, dù sao nhiều năm như vậy, mỗi lần mình bị ủy khuất, hình phạt nặng nhất là như vậy.
Lại không nghĩ tới kết cục của đích muội là như vầy.
Khó trách Khương Sở thị điên rồi.
Nghĩ tới mẹ ruột đã qua đời suốt ngày bị bà treo trên miệng mắng hai từ di nương, Khương Ngôn Tích cũng không biết ma xui quỷ khiến gì mà nói: "Phụ thân, bệ hạ nếu trị tội Sở gia kiểu gì cũng liên lụy người.

Nếu không...!hay là người hưu mẫu thân đi."
Khương Thượng thư ngơ ngẩn, ông ta cùng Khương Sở thị thành hôn gần hai mươi năm, dù tranh chấp ầm ĩ bao năm nhưng chưa hề nghĩ tới chuyện hưu thê.
Khương Ngôn Tích thấy Khương Thượng thư chậm chạp không nói, đau khổ cười một tiếng: "Là Tích nhi bất kính, mẫu thân dù sao cũng là mẹ đẻ của tam đệ.

Lúc nãy là Tích nhi nói sai, nếu bệ hạ giận lây sang người, Tích nhi nhất định sẽ cố gắng khuyên ngăn."
Khương Thượng thư nghĩ tới những năm nay Khương Sở thị khắt khe Khương Ngôn Tích, lại nghĩ tới lời tên thái giám nói với ông ta lúc nãy, lập tức lòng như dao cắt.
"Nữ nhi ngoan, phụ thân biết con sống trong cung cũng không dễ dàng, những năm nay ở trong nhà cũng chịu khổ.

Nhưng mẫu thân con bây giờ thần trí không rõ, nếu lúc này vi phụ hưu thê sẽ bị người tấu lên trên."
Khương Ngôn Tích nói: "Tích nhi không thấy đắng, Tích nhi chỉ là áy náy, Tích nhi bây giờ tiến cung, không thể tận hiếu với phụ thân.

Phụ thân, Hồng Diễm là nha hoàn lúc trước di nương lưu lại cho con, bây giờ nàng đã sớm qua tuổi xuất giá, con ở trong cung không chiếu cố nàng được, trước đây mỗi lần mẫu thân tức giận nàng đều vì con chịu phạt không ít."
Khương Ngôn Tích giương mắt: "Phụ thân, Hồng Diễm hiện tại là người duy nhất con không yên lòng.

Nàng ở trong phủ phiền phụ thân chăm sóc nàng giúp con...!Con hướng phụ thân cầu người cho nàng một phận di nương."
Khương Thượng thư không ngờ nữ nhi hiếu thuận hiểu chuyện lại nói ra lời bực này, trách mắng: "Hồ nháo!"
Khương Ngôn Tích giọng điệu cũng cường ngạnh: "Hồng Diễm luôn ngưỡng mộ người, con cũng không muốn nàng ở trong phủ làm hạ nhân chịu ủy khuất.

Ngài chỉ cần cho nàng cái danh phận để có thể sống thoải mái là tốt rồi."
Lần nói chuyện này tan rã trong không vui.
Sau khi Khương Thượng rời đi, Khương Ngôn Tích mới gỡ xuống mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, dùng ngón tay nhẹ vỗ về âm thầm rơi lệ: "Di nương, những gì Khương Sở thị thiếu người, con sẽ thay người đòi lại."
Mặt dây chuyền ngọc này là mấy năm trước Khương Thượng thư đưa cho nàng ta, nghe nói là di vật của di nương.
Khương Thượng thư nói di nương sinh nàng ta ra không lâu sau liền qua đời.

Nhưng Khương Sở thị rất hận di nương, mỗi lần nhắc đến đều là mắng nhiếc.


Khương Ngôn Tích nhận định cái chết của di nương nhất định có liên quan đến Khương phu nhân.
Thứ Khương Sở thị quan tâm nhất là danh phận, thế nàng ta liền muốn đoạt thân phận Thượng thư phu nhân của bà.
Để cho nha hoàn bên mình trở thành di nương của Khương Thượng thư chỉ là bước đầu tiên.
______________
Tây Châu.
Lúc Khương Ngôn Ý cùng Triệu Đầu Nhi rời đi thì binh lính trên đường cái phủ Đô Hộ đã rút hết.

Mấy cửa hàng trên đường cũng lục đục mở cửa lại.
Khương Ngôn Ý hỏi: "Lúc nãy có chuyện gì thế?"
Triệu Đại Bảo cũng là lần đầu nhìn thấy trận thế kia,chỉ nói lúc trước chưa từng gặp qua.
"Chắc chỉ có hôm nay thôi, cô nương nhìn xem mấy quán khác cũng mở bình thường mà."
Trong lời nói có ý tứ sợ Khương Ngôn Ý không muốn thuê cửa hàng nữa.
Khương Ngôn Ý nghĩ nghĩ, cảm thấy giờ đi khắp thành Tây Châu cũng không tìm được chỗ nào tốt như vậy.

Mà Triệu Đại Bảo nói không sai, cửa hàng nhà khác không phải cũng mở trên đường này sao.
Lúc nàng nói mình quyết định sẽ thuê cửa hàng này, Triệu Đại Bảo còn vui vẻ ra mặt tặng nàng một hộp son phấn.
Làm đầu bếp thì vị giác phải nhạy, mũi cũng vậy, Khương Ngôn Ý liền phát hiện mùi thơm của phấn này rất giống với mùi nàng nghe được lúc đi ngang qua thương đội gặp ở cửa thành.
Chẳng lẽ người mua lại phấn son trong cửa hàng của Triệu Đại Bảo chính là chủ nhân của thương đội kia?
Cuộc sống có nhiều chuyện mình không biết, Khương Ngôn Ý cũng không định hỏi.
Ra khỏi cửa hàng, Triệu Đầu Nhi muốn vội vàng đi về đông thành tiếp tục thu mua nguyên liệu nấu ăn, sẽ tốn không ít thời gian.
Khương Ngôn Ý muốn đi mua ít đồ nên cùng Triệu Đầu Nhi tách ra mà đi, hẹn nhau giờ Thân sẽ tụ hợp ở đông thành.
Mưa thu rất lạnh, hôm qua mưa một trận thì thời tiết càng lạnh thêm, buổi tối Khương Ngôn Ý đi ngủ mà như bị đông cứng, tỉnh lại rất nhiều lần.
Nàng tới cửa hàng quần áo mua cho mình cùng Thu Quỳ mỗi người một bộ quần áo giữ ấm.
Lại mua hai hộp trà, dự định đưa cho Triệu Đầu Nhi một hộp, đáp tạ chuyện giới thiệu cửa hàng cho nàng, một hộp đưa đầu bếp Lý, đáp tạ những ngày qua được hắn chiếu cố.
Tới gần giữa trưa, người ghé vào quán ăn trên đường cũng nhiều hơn.
Khương Ngôn Ý nghĩ muốn tham khảo thị trường nên mang bao lớn bao nhỏ vào một tiệm làm ăn có vẻ khá khẩm, gọi món ăn chiêu bài của bọn họ.
Trong nhã gian ở tầng hai.

Dưới chân Phong Sóc đã la liệt bình rượu.

Hắn không có vị giác, lúc uống rượu trừ yết hầu bị thiêu đến nóng bỏng, thì không nếm ra vị gì.
Phong Sóc ném vò rượu trên tay, cuống họng bị thiêu đốt đến khàn khàn: "Tiểu nhị, mang rượu lên!"
Tiểu nhị vừa vào cửa thấy trên đất đầy bình rượu còn giật nảy mình, lại nhìn vị khách đang ngồi không có vẻ gì là say, nhủ thầm người này tửu lượng thật tốt, tranh thủ thời gian lại mang lên mấy vò.
Mở ra bình rượu mới, Phong Sóc ngửa đầu uống rượu giống như lúc nãy, bất quá để rượu bị đổ ra ngoài hơn phân nửa, bị sặc đến ho khan.
Hắn hình như...nếm ra được vi rượu!
Trước kia cứ tưởng do phong thủy của Hỏa Đầu doanh giúp bản thân lấy lại vị giác, nhưng buổi sáng thử qua lại thấy không phải.
Vị trí của Phong Sóc gần cửa sổ, hắn vừa nhấc mắt liền thấy một người mặt đen như than ngồi dưới lầu, chính là cái nữ đầu bếp đang ôm cái giò heo gặm hăng say.
Quần áo của phụ bếp trong Hỏa Đầu doanh vốn bắt mắt, hắn lại gặp qua Khương Ngôn Ý nhiều lần, tự nhiên có thể từ mặt cái mặt đen thui đó nhận ra nàng.
Lông mày Phong Sóc nhăn lại.
Sáng nay hắn đi Hỏa Đầu doanh không thấy nàng, tận lực hỏi nhóm đầu bếp thì biết hôm nay nàng không khỏe nên xin nghỉ.
Sao người vốn xin nghỉ lại xuất hiện ở trong tửu lâu này gặm giò heo?
Trong đầu Phong Sóc đột nhiên hiện lên một ý nghĩ hoang đường.
Bản thân mình đột nhiên khôi phục vị giác, có phải có quan hệ với nữ đầu bếp này hay không?
______________
Khương Ngôn Ý đang gặm giò heo như gió cuốn thì bỗng nhiên phát hiện có đạo ánh mắt đang nhìn, khiến nàng tê cả da đầu.
Nàng ngẩng đầu lên liền gặp ánh mắt lóe sáng của vị quân sư kia, lông tơ trên người Khương Ngôn Ý dựng hết cả lên, lúc này người nọ đã hướng bàn của nàng mà đi.

.