Ngày hôm sau, khi Khương Ngôn Ý rời giường, thấy một sân đầy thạch lựu thì cả người đều choáng váng.

Nàng cùng Thu Quỳ mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.

"Đêm qua gió lớn cỡ nào mà đem hơn phân nửa trái trên cây thạch lựu đều thổi xuống hết thế?" Thu Quỳ ngửa đầu ngơ ngác nhìn qua cây lựu ở tường viện bên kia.

Mà sao cơn gió này chỉ làm rơi thạch lựu thôi? Sao một cái lá cũng không rớt xuống vậy?
Khương Ngôn Ý phát hiện thạch lựu nằm trên đất không trái nào bị dập, giống như có người hái xuống rồi thả lại trong viện hơn.

Nàng hồ nghi nói: "Chứ không phải có ai đang cố ý hãm hại chúng ta à?"
Nếu hàng xóm kế bên biết hơn phân nửa trái trên cây nhà mình đều bị trộm mất rồi xuất hiện trong sân nhà nàng, thanh danh nhất định sẽ bị hủy.

Nàng còn chưa mở tiệm đâu, cũng không muốn chưa gì đã bị nước miếng của hàng xóm láng giềng dìm cho chết đuối.

Khương Ngôn Ý bị ý nghĩ của mình hù dọa, tranh thủ thời gian cùng Thu Quỳ gom thạch lựu lại rồi bỏ vào giỏ trúc, mang qua phủ Đô Hộ sát vách trả lại.

Nàng phải nhanh chóng thoát khỏi hiềm nghi trước khi kẻ đứng sau màn dẫn người tới đây tìm ra tang chứng vật chứng mới được!
Người gác cổng mới sáng sớm đã nghe có tiếng gõ cửa nên hơi khó chịu, có điều mở cửa ra, thấy người đến là tiểu nương tử hôm qua, nháy mắt liền đổi một bộ sắc mặt thân thiện, liếc mắt thấy giỏ thạch lựu trong tay nàng, khó hiểu hỏi: "Cô nương đây là?"
Khương Ngôn Ý giải thích nói: "Cửa hàng của ta ở ngay sát vách phụ Đô Hộ.

Sáng nay vừa dậy thì thấy trong sân có rất nhiều lựu rơi từ cây nhà bên cạnh làm ta có chút lo lắng, sợ ở đây có hiểu lầm gì đó nên vội mang lựu nhặt được qua đây trả lại."
Người gác cổng nhìn thoáng qua thạch lựu còn cả cuống quả màu xanh, nghĩ đến thái độ vi diệu của Phong Sóc đối với nữ đầu bếp này hôm qua, sợ bên trong có liên quan gì đó.

Hắn ta chỉ là một người gác cổng nho nhỏ, tất nhiên không dám thay chủ tử quyết định: "Phiền cô nương chờ một lát, để ta đi mời quản sự tới."
Khương Ngôn Ý nói một tiếng đa tạ.

Không bao lâu, người gác cổng liền dẫn theo một quản sự béo, da trắng không râu, mặt mũi hiền lành đi ra.

Người gác cổng nói với quản sự béo: "Chính là vị cô nương này."
Khương Ngôn Ý vội vàng uốn gối cúi đầu, hành lễ chào vị quản sự này.

Trước khi Phúc Hỉ ra tới thì đã nghe người gác cổng nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, cảm thấy vị hàng xóm này đúng là người hiểu lễ nghĩa.

Hôm qua vì có hai trái thạch lựu rơi xuống sân nhà, nàng nên liền làm một dĩa bánh ngọt đáp lễ, hôm nay thạch lựu rớt xuống nhiều chút thì nhặt lại mang trả.

Ông vốn định để gác cổng truyền lời đem giỏ thạch lựu kia tặng cho đối phương, nhưng gác cổng có nói bánh ngọt hôm qua nữ đầu bếp này đưa bị Phong Sóc cầm đi, làm ông rất kinh ngạc, mới có tâm tư tò mò muốn gặp nàng.

Phúc Hỉ nhìn Khương Ngôn Ý không chỉ có nhan sắc xinh đẹp, cấp bậc lễ nghĩa cũng chu toàn, bản thân ông ở trong cung cũng không nhìn ra nửa điểm sai lầm, không khỏi có mấy phần coi trọng.

Ở cái đất biên thùy này, tính tình cô nương nhà quan to quyền quý nuôi ra đều có chút hoang dã, chân chính tri thư đạt lễ thực không có mấy người.

Phúc Hỉ bất động thanh sắc dò xét Khương Ngôn Ý, thấy nàng ôm giỏ thạch lựu lại nhớ đến hai ngày nay Phong Sóc cứ chạy qua chỗ Tây viện bị khóa, trong lòng lập tức có suy đoán.

Chẳng lẽ Vương gia coi trọng vị cô nương này?
Trước giờ ông đối mặt với người khác đều trưng ra khuôn mặt tươi cười, sâu cạn đều giấu dưới đáy mắt, giờ phút này cũng chỉ cười ha hả chắp tay nói: "Láng giềng vừa chuyển tới đây, vẫn còn chưa chúc mừng, thất lễ thất lễ."
Phúc Hỉ vừa lên tiếng, Khương Ngôn Ý mới nhận ra đây là một vị công công.

"Đâu có đâu có, là vì vừa mới chuyển đến nên trong cửa hàng còn nhiều việc cần làm, đáng lẽ tiểu nữ phải sớm qua phủ bái phỏng mới đúng."
Trên mặt Khương Ngôn Ý treo nụ cười vừa đúng, không quá nịnh nọt cũng không quá lạnh nhạt: "Hôm nay đã quấy rầy rồi, còn đây là thạch lựu."

Khương Ngôn Ý vừa nói vừa đem sọt đưa ra.

Phúc Hỉ thấy nàng phẩm hạnh đoan chính, ngôn từ cử chỉ đều đúng mực, không khỏi âm thầm nhẹ gật đầu.

Mặc dù thân phận hơi thấp nhưng phẩm tính mới là trọng yếu.

Nhiều năm rồi mà Vương gia nhà mình mới vừa mắt được một nữ tử, ông mơ hồ đoán được chuyện thạch lựu rơi xuống chính là bút tích của Phong Sóc.

Đương nhiên ông rất mong sẽ sớm có người tri kỷ xuất hiện bên cạnh Phong Sóc, nhân tiện nói: "Nếu thạch lựu này đã rơi xuống sân nhà bên cạnh, thì chúng là của cô nương."
Khương Ngôn Ý không ngờ quản sự béo sẽ nói như vậy, vội vàng nói: "Chuyện này làm sao được..."
Phúc Hỉ đánh gãy lời nàng: "Viện Tây bị khóa trước giờ không có người ở, cây lựu kia không ai chăm sóc, trái cây rơi xuống cũng không ai quản."
Thấy trên mặt Khương Ngôn Ý vẫn còn do dự: "Ít ngày nữa sẽ tới lễ chúc thọ của Thái hoàng thái phi, nghe nói cô nương tinh thông trù nghệ, đến lúc đó mong cô nương có thể qua đây giúp đỡ một chút, thạch lựu này coi như quà cảm ơn."
Người ta đã nói tới mức này, Khương Ngôn Ý cũng không tiện từ chối, chỉ đành nói đồng ý.

Người làm trong phủ Đô Hộ này, từ vị trí nhỏ như gác cổng, cho tới lớn như quản sự, đều cư xử rất thân thiện hữu lễ.

Khương Ngôn Ý đột nhiên cảm thấy, hạ nhân trong phủ còn như vậy, chắc chủ nhân cũng sẽ không kém.

Lúc Khương Ngôn Ý còn chưa biết Phong Sóc là Đại tướng quân, nàng cảm thấy vị Đại tướng quân kia là một người nhân đức thâm hậu, tới lúc biết thân phận của hắn rồi, vì lần hắn xông vào quân trướng cầm lệnh bài mà vẫn luôn có chút bài xích.

Nhưng nếu bình tĩnh xem xét, mặc kệ là chuyện hắn tự móc tiền riêng ra cải thiện cơm nước trong quân, hay chuyện đại xá doanh kỹ, thì đều là việc tốt.

Khương Ngôn Ý nhẹ nhàng thở ra một hơi, giờ phút này nàng đã thật sự buông bỏ thành kiến đối với Phong Sóc.

Nàng ôm giỏ trở về tiểu viện nhà mình.

Thu Quỳ vì có nhiều thạch lựu mà vui vẻ không thôi, nhưng Khương Ngôn Ý nhìn chằm chằm vào cây thạch lựu ở tường viện nhà bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới vấn đề ban đầu: "Thu Quỳ, em nói xem sao thạch lựu rơi xuống nhiều quá vậy?"
Lão quản gia nói viện tử sát vách đã lâu không dùng, nhưng chuyện quá nhiều thạch lựu bỗng nhiên rơi xuống sân nhà nàng không ai giải thích được, còn không một trái nào bị hư...!
Tường viện này ít nhất cũng cao một trượng, người bình thường leo không tới.

Khương Ngôn Ý đột nhiên đổ mồ hôi lạnh cả người: "Thu Quỳ, có khi nào viện trống bên kia có quỷ quấy phá hay không?"
Nếu không thì sao không có ai ở?
Trước đây Khương Ngôn Ý không tin chuyện quỷ thần, nhưng bản thân nàng bây giờ cũng đã xuyên qua, nói không chừng trên đời này thật sự có ma quỷ tồn tại.

Thu Quỳ cầm một trái chuẩn bị lột vỏ, nghe Khương Ngôn Ý nói như vậy lập tức bị dọa sợ, quăng thạch lựu vào trong giỏ, run rẩy nói: "Hoa...!Hoa Hoa, đừng dọa em mà."
______________
Hôm nay Phong Sóc đặc biệt trở về từ quân doanh sớm hơn nửa canh giờ vì muốn xem xem hôm nay tiểu trù nương kia sẽ món gì đáp lễ.

Lúc hắn vào phủ còn đặc biệt hỏi người gác cổng một câu: "Nữ đầu bếp cửa hàng sát vách hôm nay có đưa gì qua không?
Người gác cổng lập tức chân chó nói: "Có tới, còn nói là đêm qua có thạch lựu rơi xuống sân nhà nên ôm một giỏ qua trả lại.

Bất quá quản gia không thu, tặng giỏ thạch lựu đó cho nàng."
Phong Sóc nghe nửa câu đầu sắc mặt có chút đen, nghe hết câu sau mặt mới dễ nhìn hơn một chút.

Hình Nghiêu đứng sau lưng Phong Sóc khóe miệng không khống chế được mà kéo lên.

Hắn ta đoán số thạch lựu mà chủ tử hái xuống tối hôm qua hẳn là rất nhiều.

Phong Sóc giống như có mắt sau gáy, trong tích tắc quăng một ánh mắt như đao về phía Hình Nghiêu, làm hắn ta lập tức thu liễm nụ cười trên mặt.

Phong Sóc lại nói: "Nếu nàng ấy có tặng đồ tới thì lập tức mang tới thư phòng."
Người gác cổng vội đáp ứng.

______________
Phong Sóc vốn cho rằng Khương Ngôn Ý thấy thạch lựu thường xuyên xuất hiện trong sân sẽ nhận ra có gì đó bất thường.

Chỉ cần nàng thông minh chút, có lẽ sẽ đoán ra được cái gì.

Nếu như nàng tiếp tục đáp lễ, điều đó có nghĩa nàng đối với mình cũng không phải là vô tâm.

Còn nếu không tiếp tục...!nếu không thì nghĩa là...!
Phong Sóc ngừng lại cái giả thiết này, nàng làm sao mà không đáp lễ chứ!
Tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.

Trong thời gian chờ đợi, hắn đi thư phòng giải quyết sổ con cùng thư từ đã chồng chất mấy ngày.

Triều Đại Tuyên nhìn từ trên xuống dưới thì không có phe phái gì, nhưng thực chất các phe phái nhiều vô số, thế lực khắp nơi đối chọi nhau, động một cái đều là rút dây động rừng.

Phong Sóc cùng tân đế chính là hai kẻ nắm giữ các quân cờ phe phái này, người của hắn từng thời từng khắc đều nhìn chằm chằm tân đế bên kia, tân đế đương nhiên cũng sẽ canh chừng giám sát lại hắn.

Hắn đọc thư tín nhanh như gió rồi viết thư hồi đáp từng lá một.

Bất tri bất giác một canh giờ đã trôi qua nhưng vẫn không có tin tức người gác cổng truyền tới.

Hai đầu lông mày Phong Sóc dần hiện ra sự không kiên nhẫn, mắt phượng xinh đẹp mang theo vẻ bén nhọn lạnh lẽo.

Hình Nghiêu nhìn qua bữa trưa đã được hâm nóng nhiều lần, khuyên nhủ: "Chủ tử, thân thể quan trọng, hay là ngài dùng cơm trước đi."
Phong Sóc đột nhiên buông bút, thần sắc u ám: "Ra ngoài!"
Hình Nghiêu thấy chủ tử không vui, lời muốn nói ra lại nuốt vào trong bụng, đành khom lưng lui ra ngoài.

Hình Nghiêu tốt xấu gì cũng đi theo Phong Sóc nhiều năm, đương nhiên biết vì sao chủ tử nhà mình phiền muộn như vậy.

Hôm qua Phong Sóc bỗng nhiên nói "Không thể chỉ có mình ta động tâm được", còn cố ý hái xuống nhiều thạch lựu bỏ vào sân nhà nữ đầu bếp kia, nhất định là có ẩn ý.

Nhưng hôm nay nữ đầu bếp đầu tiên là mang thạch lựu sang trả, hiện tại cũng không có hành động gì, có lẽ chủ tử cảm thấy cô nương người ta không có ý định đáp lại tâm tư của ngài ấy.

Hình Nghiêu nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu, trong lòng tự nhủ nữ đầu bếp kia có thể hiểu tâm tư ngài ấy mới là lạ.

Chủ tử bài binh bố trận thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, người bình thường làm sao có thể hiểu ra cái kế sách oái ăm này.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.

______________
Phong Sóc tính tình vốn táo bạo bây giờ vất vả đi lấy lòng, lại bị cô nương nhà người ta không đoái hoài đến.

Hắn ngồi thẳng lưng nghiêm túc suy nghĩ một lát, lúc sau lại rũ rượi dựa lưng vào ghế, hai tay nắm thanh vịn.

Cửa phòng đóng kín làm bên trong có chút u ám, cả người Phong Sóc như hòa một thể với bóng tối, gương mặt tuấn dật treo một nụ cười tự giễu.

Qua một lúc lâu mới ra vẻ không quan trọng nói: "Làm như bổn vương hiếm lạ lắm vậy."

Hắn không còn là thiếu niên trong hoàng cung năm đó, động một chút là sợ hãi lệ rơi không ngừng, cầu người khác chiếu cố mình.

Phong Sóc bây giờ là người muốn thứ gì liền nghĩ trăm phương ngàn kế đoạt đồ vật đó tới tay.

Dáng vẻ ngu ngốc hôm nay chỉ là bỗng nhiên xuất hiện mà thôi.

Nói chung vẫn là do bản chất hèn mọn năm xưa quấy phá.

Nếu như hắn không phải Liêu Nam Vương, những gì hắn đang có hiện tại, có cái nào sẽ thực sự thuộc về hắn chứ?
Phong Sóc nhắm mắt lại, lời mẫu phi từng nói cứ như vang vọng bên tai:
"Sau này thê tử của Diễn Nô sẽ ở cùng con cả đời, nên con nhất định phải đối tốt với nàng.

Mẫu phi mong sao các con có thể cả đời suôn sẻ, nhưng nếu sau này có thời điểm khó khăn, Diễn Nô con phải nhớ che chở nàng, đừng để nàng chịu khổ.

Tới lúc con gặp bất trắc, nàng cũng sẽ giúp con đứng lên.

Đó mới là tình nghĩa phu thê."
"Cô nương tốt trên đời này nhiều lắm, nhưng cô nương gạt người cũng nhiều, Diễn Nô phải phân biệt rõ ràng, đừng nhận lầm người."
Đời này của Phong Sóc sát nghiệt quá nặng, một đường là giẫm lên núi thây biển máu mà đi, hắn không hy vọng xa vời có thể gặp được một người như vậy.

Chỉ là sống trong âm u quá lâu rồi, cũng sẽ có khoảnh khắc khát vọng ánh mặt trời chiếu đến.

Phong Sóc không biết Khương Ngôn Ý có phải người phù hợp không, nhưng ở bên nàng làm hắn cảm thấy an tâm, nhiều năm như vậy chỉ có mình nàng là người khiến hắn rung động.

"Cốc cốc ——"
Tiếng đập cửa ở gian ngoài đánh gãy dòng suy nghĩ của Phong Sóc.

Hắn trầm giọng mở miệng: "Chuyện gì?"
Hình Nghiêu nói: "Chủ tử, Thái hoàng thái phi phái người đến đây truyền lời, mời ngài qua đó một chuyến."
Phong Sóc nao nao, lập tức rút đi u ám trên hai đầu lông mày, trong mắt thậm chí có chút vui mừng.

Thái hoàng thái phi ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc thanh tỉnh, chỉ có lúc đó mới chủ động muốn gặp hắn.

Bực bội suốt một ngày trong tích tắc tiêu tán, Phong Sóc bước mấy bước đã ra tới cửa, quát to một tiếng: "Hỉ Tử!"
Phúc Hỉ nghe gọi, liền vội vàng tiến lên: "Vương gia."
Phong Sóc chân bước nhanh như bay, vừa đi vừa phân phó: "Bảo phòng bếp chuẩn bị món mẫu phi thích ăn nhất, để ta tự mình mang qua."
Phúc Hỉ chạy chậm đuổi theo bước chân Phong Sóc, thấy hắn như vậy cũng tưởng bệnh tình của Thái hoàng thái phi chuyển tốt, mặt mũi tràn đầy vui mừng lui xuống chuẩn bị.

_____________
Phong Sóc bưng một chén đường chưng tô lạc* đi vào viện của Thái hoàng thái phi, tỳ nữ trong viện thấy hắn cũng không uốn gối hành lễ, hiển nhiên là chủ nhân của viện này ưa yên tĩnh, không thích tiếng chào ồn ào.

*Đường chưng tô lạc: phô mai hấp đường, món tráng miệng làm từ sữa tươi hấp cùng rượu/nước trái cây lên men.

Lúc hắn vào phòng thì Thái hoàng thái phi đang nửa nằm trên giường êm đọc sách, bên người có mấy tỳ nữ hầu hạ đấm chân, xoa bóp vai.

Phương Tình quỳ gối bên giường, thần sắc thê lương.

Phong Sóc sợ đây chỉ là giấc mộng, khẽ gọi một tiếng: "Mẫu phi..."
Ai ngờ một tiếng này vừa phát ra, đối diện liền bay tới một chén trà nóng, dù hắn nhanh chóng né được nhưng bả vai vẫn dính một ít nước trà.

Chén trà bị quẳng rơi xuống đất vỡ nát.

Thái hoàng thái phi vỗ mạnh bàn, lạnh lùng nhìn Phong Sóc: "Ngươi thật to gan, người của ai gia mà cũng dám động?"
Nước trà bị xối lên người nóng hổi nhưng trái tim Phong Sóc dần lạnh xuống.

Đối diện với ánh mắt băng lãnh của Thái hoàng thái phi, rốt cuộc hắn cũng ý thức được mẫu phi không phải khôi phục thần trí, mà là vì biết chuyện Đại cung nữ Phương Tình bị phạt nên mới kêu mình đến xử tội.

Thái hoàng thái phi ngồi trên nệm êm, cơn giận trên mặt còn sót lại chưa tiêu, nguyên bản mấy tỳ nữ ở bên cạnh đang hầu hạ lúc này cũng nơm nớp lo sợ quỳ đầy đất.

"Nương nương..." Tống ma ma bị động tác ném chén trà của chủ tử làm cho hoảng hồn, sau khi trấn tĩnh thì hốc mắt ửng đỏ.

Hai mẹ con này rõ ràng là người thân cận với nhau nhất trên đời, thế mà lúc này cứ như kẻ thù không đội trời chung.

Phong Sóc nhìn thoáng qua Phương Tình đang quỳ gối trước mặt Thái hoàng thái phi, dù ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhưng lại dọa nàng ta sợ tới mức toàn thân run rẩy.

Hắn không trả lời Thái hoàng thái phi, làm như không có chuyện gì tiến lên, bưng chén đường chưng tô lạc đưa cho bà: "Mẫu phi, nhi thần có mang theo đồ ngọt mà ngài thích nhất đây."
Thái hoàng thái phi ghét bỏ phất tay áo một cái, đem chén đồ ngọt có điểm xuyến đậu đỏ, hạnh nhân với nho khô đẹp mắt hất rớt xuống đất.

Chén ngọc rơi xuống nền nhà vang lên âm thanh thanh thúy.

Cả gian phòng lâm vào tĩnh mịch, tất cả mọi người không ai dám thở mạnh một tiếng.

Sắc mặt Phương Tình trắng bệch như tờ giấy, dù quỳ gối cũng ngăn không được cơ thể đang phát run.

Nàng ta không định cáo trạng, hôm trước bị phạt trượng nên hôm qua chỉ có thể nằm trên giường, không tới hầu hạ Thái hoàng thái phi được, nhưng hôm nay vừa đến liền bị Thái hoàng thái phi phát hiện bất thường.

Lúc đó chỉ có thể nói rõ ngọn nguồn, ban đầu nàng ta không hề muốn Thái hoàng thái phi giáo huấn Phong Sóc, chỉ là trong lòng không cam tâm, muốn để Phong Sóc nhìn thấy bản thân rất được bà coi trọng, cho hắn biết mình không có hắn vẫn sống rất tốt, nhưng không ngờ Thái hoàng thái phi lại có thể ra tay với Phong Sóc như vậy.

Tống ma ma sợ hai mẹ con bọn họ ly tâm, vội vàng nói: "Vương gia, cầu ngài đừng so đo với nương nương..."
Phong Sóc không vội vã trả lời Tống ma ma, cũng không để ý Phương Tình sắc mặt trăng bệch đang quỳ sát trên mặt đất, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua mấy tiểu tỳ đang khó xử không biết nên làm gì, khí tức quanh người u ám: "Tất cả đều lui ra đi."
Nhóm tiểu tỳ bình thường dù luôn hầu hạ trước mặt Thái hoàng thái phi nhưng cũng biết ai mới là chủ nhân chân chính trong phủ, nghe xong lời này như được đại xá, mau chóng lui ra ngoài.

Thái hoàng thái phi thấy thế, trên gương mặt diễm lệ tràn đầy vẻ tức giận: "Phản! Cả đám đều phản rồi!"
"Nương nương, đây là Diễn Nô a, là Diễn Nô của ngài đó..." Tống ma ma khóc không thành tiếng.

Thái hoàng thái phi nghe hai chữ Diễn Nô thì thần sắc có chút hoảng hốt, nhưng lập tức lại bị vẻ bén nhọn thay thế, chế giễu nói: "Là nghiệt chủng do tiện nhân kia sở sinh, tiên đế bắt ai gia nuôi dưỡng sao?"
Lời mắng mỏ đời này Phong Sóc đã nghe không ít, năm đó lúc đối phó với đám triều thần, lời bén nhọn khó nghe hơn cái này gấp trăm ngàn lần hắn cũng từng nghe qua.

Nhưng mỗi câu mỗi chữ hôm nay lại như thép nguội đâm vào tâm khảm.

Đây là mẫu phi của hắn!
Năm đó trong hoàng cung, vì muốn bảo vệ hắn mà bà ở trước mặt tiên đế làm thế thân, đóng vai một nữ nhân khác, dùng lời ác độc nhất trên thế gian mà mắng chính cốt nhục của mình...!đến mức bị ép tới điên.

Trong cổ họng giống như có thứ gì nghẹn lại, đau nhức, Phong Sóc một khắc cũng không chờ được muốn rời đi ngay: "Mẫu phi, để nhi thần đổi người hầu hạ cho người."
Nói xong liền khom người thở dài chuẩn bị lui ra, không ngờ Thái hoàng thái phi đột nhiên đứng dậy, giơ tay cho hắn một cái tát: "Hỗn trướng!"
Mặt Phong Sóc bị đánh nghiêng qua một bên.

Móng tay của Thái hoàng thái phi được bảo dưỡng rất bén nhọn, quẹt thành một vết thương ngay dưới khóe mắt hắn, một giọt máu nhỏ rất nhanh trào ra.

Thái hoàng thái phi nhìn thấy vết máu kia, lại nhìn tay mình, cả người cứng đờ, trong mắt như hiện lên thứ gì đó mơ hồ, chớp mắt một cái rơi lệ.


Lúc này bà chỉ cảm thấy đầu như bị ai đánh mạnh một cái, tim cũng bị bóp chặt không thở nổi, cơ hồ đứng không vững: "Tống ma ma, ai gia đau quá..."
"Mẫu phi..." Phong Sóc giật mình, định bước lên phía trước đỡ bà nhưng vừa đụng phải tay Thái hoàng thái phi thì bị hất ra.

Thái hoàng thái phi ngã xuống nệm, một tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt đáng sợ: "Tống ma ma..."
Phong Sóc nhìn tay mình bị mẫu phi đẩy ra, đè nén bi thương cuồn cuộn trong lòng, rống lên với người bên ngoài: "Mau gọi lang trung!"
Người hầu bên ngoài nhanh chóng chạy đi mời lang trung.

Tay Thái hoàng thái phi chỉ vào Phong Sóc, mắt nhìn qua Tống ma ma, cố hết sức nói: "Đuổi hắn đi..."
Tống ma ma đỡ Thái hoàng thái phi, thấy vậy cũng chỉ đành đỏ mắt nói: "Vương gia, hay ngài về trước đi, có lão nô ở đây chăm sóc nương nương là được rồi."
Phong Sóc nhìn thoáng qua Thái hoàng thái phi như đang bị tra tấn đến chết đi sống lại, hốc mắt phiếm đỏ, đây là lần đầu tiên hắn nhận thức rõ ràng, bản thân quyền khuynh triều dã thì thế nào, mẫu phi không nhận ra hắn...!
Giờ khắc này, hắn tựa như lại biến thành thiếu niên năm đó không có gì trong tay, chỉ có thể khẩn cầu trời xanh rủ lòng thương.

Phong Sóc không biết mình rời khỏi đó bằng cách nào.

Hình Nghiêu cũng cho người mang theo Phương Tình kéo ra ngoài.

Bây giờ nàng ta búi tóc tán loạn, áo khoác xộc xệch quỳ rạp dưới chân Phong Sóc, khóc ròng cầu xin: "Vương gia, nô tỳ biết sai rồi, cầu ngài ban ân, tha cho nô tỳ một con đường sống, sau này nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ nương nương thật tốt, không dám sinh dị tâm gì nữa..."
Phong Sóc nhìn cũng không thèm nhìn, tiếng nói lạnh như dao: "Mang xuống đánh chết!"
Giờ khắc này Phương Tình chỉ có hối hận, sợ hãi, chật vật bò về phía phòng Thái hoàng thái phi: "Nương nương cứu —— "
Nàng ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị bịt miệng mang xuống.

Từ đầu đến cuối Phong Sóc không hề quay lại nhìn một lần, tâm trạng lúc này bị đè ép đến hoảng.

Gió thu mang theo hơi lạnh, thổi bay lá khô trên đầu cành, xoay mấy vòng rồi rơi xuống bên chân hắn.

Phong Sóc bước ra khỏi phủ, Hình Nghiêu muốn đi theo nhưng bị cản lại: "Lui ra đi, lúc này bổn vương muốn ở một mình."
Võ công của Phong Sóc cao cường, có thể chém đầu chủ tướng phe địch bên trong mười vạn đại quân.

Hình Nghiêu không lo lắng an nguy của hắn, biết lúc này thứ chủ tử cần là an tĩnh nên nhẹ nhàng lui ra.

Phong Sóc lang thang trên đường, dưới chân giống như rót chì, từng bước nặng nề định đi về phía tửu lâu Lai Phúc mua say, vô tình nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang bận rộn trong cửa hàng nhỏ, mới giật mình nhận ra bản thân đã vô thức mà đi tới tiệm của Khương Ngôn Ý.

Mấy hôm trước Khương Ngôn Ý vừa đặt mấy bộ bàn ghế, hôm nay vừa đưa tới nên nàng đang cùng Thu Quỳ bận rộn lau dọn sắp xếp.

Không ngờ vừa quay đầu liền thấy Phong Sóc lù lù trước cửa.

Có điều...!hôm nay vị Đại tướng quân này hình như có chút chật vật.

Giống như đang thất hồn lạc phách...!
Khương Ngôn Ý theo lễ phép lên tiếng chào: "Đại tướng quân."
Phong Sóc ngước mắt nhìn nàng.

Nàng đứng ngay cửa tiệm, trên eo đeo tạp dề, tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay trắng như bạch ngọc, lúc mỉm cười gương mặt lộ ra vẻ phấn chấn.

Ánh nắng chiếu xuống đỉnh đầu làm cho nàng giống như từ trong ánh sáng bước ra.

Phong Sóc cứ như vậy đứng nhìn nàng, môi mím chặt, một hồi lâu cũng không nói lời nào.

Khương Ngôn Ý bị hắn nhìn chằm chằm không được tự nhiên, đành hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Phong Sóc giật giật đôi môi, khô khốc nói: "Ta muốn ngồi ở đây một lát."
Hắn vừa xưng "ta", không phải là "bổn vương".

Khương Ngôn Ý ngẩn người, thấy trạng thái của Phong Sóc không tốt thì suy đoán có lẽ hắn vừa gặp phải đả kích gì, tranh thủ thời gian dẫn đường: "Mời ngài ngồi."
Nhớ tới lần chạm mặt Phong Sóc ở tửu lâu Lai Phúc, hình như lúc đó hắn cũng đang mua say.

Khương Ngôn Ý đột nhiên nghĩ tới —— chẳng lẽ Đại tướng quân lại vừa bị cái cô nương kia ngược thêm một trận.

Loại tình huống này đời trước Khương Ngôn Ý đã thấy nhiều, rất nhiều người mỗi khi thất tình sẽ tìm đến quán nướng hoặc quán lẩu, gọi món rồi vừa ăn vừa khóc, tốt nhất là kêu thêm hai chai bia.

Ăn xong khóc xong trận thì cõi lòng tan nát cũng vơi đi.

Đáng tiếc đồ trong tiệm nàng đặt làm còn chưa tới, chứ không thì đã nấu cho hắn một nồi lẩu thất tình rồi.

Khương Ngôn Ý một bên lau bàn một bên bất động thanh sắc đánh giá Phong Sóc vài lần.

Hắn cứ yên lặng ngồi ở đó, buông thõng con ngươi, cả người giống như pho tượng, khóe mắt không biết bị cái gì rạch qua, vết máu đỏ chói nằm trên gương mặt như ngọc càng làm người sinh lòng thương tiếc.

Cả người đều lộ ra một cỗ cô tịch, tựa như chỉ còn mình hắn tồn tại trên thế gian này.

Thật đáng thương làm sao!
Khương Ngôn Ý lau bàn xong, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Đại tướng quân ngài ngồi đợi một lát, ta ra sau viện chuyển ít đồ xong sẽ chiêu đãi ngài."
Ai ngờ Phong Sóc nghe xong lại đột nhiên ngẩng đầu: "Để ta giúp ngươi."
Khương Ngôn Ý nào dám nhờ hắn hỗ trợ, vội vàng nói: "Không cần, không cần!"
Nhưng Phong Sóc đã đứng dậy đi tới hậu viện.

Thu Quỳ đứng ở trong sân đang tính di chuyển vại dưa chua, vừa thấy Phong Sóc xuất hiện thì bị dọa chạy thẳng vào trong bếp.

Phong Sóc dùng một tay liền vững vàng xốc vại dưa chua cao nửa người lên, hơi quay đầu hỏi Khương Ngôn Ý: "Muốn chuyển đi đâu?"
Vừa quay đầu thì vô tình thấy có lá bùa màu vàng dán trên tường viện, là bức tường mà tối qua hắn sai người ném lựu qua sân nhà nàng, ngay chỗ đất bên dưới còn cắm ba cây nhang.

Mí mắt Phong Sóc giật một cái: "Đó là cái gì?".