*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhóm binh lính nhìn qua thì thấy không biết khi nào đã có một người đang ngồi xổm, trên người mặc thanh sam, tướng mạo nho nhã tuấn tú, nhưng đôi mắt lại giảo hoạt như hồ ly.

Dáng vẻ đường đường nhưng cử chỉ thì không còn gì để nói, trong tay hắn còn có một bát mì đao tước nóng hổi, một bên hút mì một bên thì mặt sáng ngời nhìn bọn hắn chằm chằm.

Nhóm binh lính này là người cũ của đại doanh Tây Châu, trước đó chưa từng gặp qua Trì Thanh, nhưng thấy quần áo cùng phong thái của hắn thì nháy mắt nhận ra đây là quân sư ma mãnh bên người Đại tướng quân trong lời đồn, mọi người đều gọi hắn là "Thanh y tiếu diện hồ".

Trên đời này không có người nào dễ nói chuyện hơn hắn, nhưng người này cùng ngươi trước đó một giây có thể vui vẻ trò chuyện, giây sau liền có thể không chớp mắt mà chặt đầu ngươi.

Nhóm binh lính đổ mồ hôi lạnh ngập ngừng nói: "Trì...!Trì quân sư?"
"Ài, các ngươi nhận ra ta à?" Trì Thanh hút trượt một ngụm mì, chợt sờ lên mặt mình, nghĩ không lẽ dáng dấp hắn quá anh tuấn ai cũng nhìn ra.

Nhóm binh lính nhịp tim nổi như trống, Hỏa Đầu doanh mở bếp tư là làm trái quân quy.

Trước đây Đại tướng quân tiền nhiệm biết nhưng nhắm một con mắt, có điều bây giờ vị mới nhậm chức này có danh xưng là Diêm Vương sống.

Đều nói quan mới đến đốt ba đống lửa, trước đó vài ngày vì chuyện náo loạn trong doanh kỹ đã đốt ngọn lửa thứ nhất, Hỏa Đầu doanh có khi là ngọn lửa thứ hai sắp phát hỏa.

Trì Thanh nhìn từng hán tử thân cao tám thước thấy hắn mà mặt như màu đất, lập tức mất hứng thú, thầm trách hung danh của Phong Sóc thật quá đáng sợ làm cho bản thân hắn là một người hòa ái dễ gần cũng bị liên lụy, nhân duyên trong doanh đội thật không tốt.

Hắn đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên áo choàng, để lại một câu: "Đêm nay ta cũng muốn đi Hỏa Đầu doanh nếm thử.", liền bưng bát mì nhanh nhẹn hướng doanh trướng của Đại tướng quân mà đi.

Mấy binh lính bây giờ mới dám thở ra.

Lúc Trì Thanh tiến vào thì Phong Sóc mới từ Diễn Võ Trường trở về không lâu.


Vì thuận tiện cho diễn võ nên hắn mặc giáp nhẹ màu sáng, tóc dài dùng trâm quấn lên, ánh mắt nhìn người luôn lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Nếu như có nét bút hỏng thì có lẽ là do gương mặt kia, thật là so với nữ tử còn xinh đẹp hơn, cũng may là vì có vài phần sát khí trên mày kiếm nên lại thêm mấy phần khí khái hào hùng.

Tướng mạo của Phong Sóc có mấy phần giống mẫu phi có tiếng họa nước yêu phi của hắn.

Thậm chí trong cung còn có lời đồn, năm Phong Sóc mười hai tuổi có một vị vương tử phiên bang đến kinh bái phỏng, thấy Phong Sóc như thần tiên hạ phàm, tưởng là công chúa nên đã cầu tiên đế tứ hôn.

Lời đồn này thật giả không biết nhưng Phong Sóc năm mười hai tuổi không biết vì lý do gì mà tức giận giết vị vương tử phiên bang kia là thật, bởi vậy còn làm thánh nhan tức giận, bị đày đi sung quân rèn luyện năm năm.

Phong Sóc cũng rất chán ghét người nào dựa vào dung mạo của hắn mà nói chuyện.

Lúc tiên đế bệnh nặng không thể lâm triều nên để Hoàng trưởng tôn giám quốc, các vị đại thần ủng hộ Hoàng trưởng tôn cảm thấy Hoàng trưởng tôn đắc thế nên trên triều đình nói móc Phong Sóc nam sinh nữ tướng liền bị hắn rút kiếm chặt đầu ngay ở Kim Loan điện, làm cả triều văn võ khiếp sợ.

Trì Thanh theo Phong Sóc nhiều năm nên biết rõ tính hắn, ánh mắt không bao giờ hướng mặt Phong Sóc nhìn nhiều.

Tự mình tìm cái ghế ngồi xuống, một bên vùi đầu ăn mì một bên hỏi Phong Sóc: "Hôm nay huấn luyện 5000 binh lính Tây Châu thấy thế nào?"
Hắn lúc nãy có thấy tướng sĩ từ Diễn Võ Trường từng người mệt như chó dìu nhau trở về liền biết được Phong Sóc huấn luyện có bao nhiêu tàn ác.

Phong Sóc nhớ tới đám binh sĩ yếu ớt kia thì thần sắc càng lạnh: "Một đám thùng cơm, nếu Bắc Nhung xâm phạm thì tất cả đều chờ bị người chặt đầu đi.

Đúng là phế vật!"
Trì Thanh miệng nhai mì, hàm hồ nói: "Cái này không phải như ngài dự liệu sao? Dù sao lão thất phu Phiền Uy kia sao có thể lưu một đội quân tinh nhuệ cho ngài được?"
Phong Sóc nhíu mày, thật sự chướng mắt tướng ăn này của Trì Thanh, dù sao cũng là phụ tá số một bên cạnh hắn, thế nhưng tướng ăn cứ như tám đời chưa được ăn cơm, người ngoài gặp sợ là cho rằng hắn khắt khe người dưới.

Giáo dưỡng tốt làm hắn không thể nói Trì Thanh được: "Ngày mai tất cả tướng sĩ đại doanh Tây Châu đều phải theo quân của Liêu Nam Vương huấn luyện chung."
"Binh lính Tây Châu sao có thể so với đám lính một tay ngài mang được.

Đại doanh Tây Châu có mười vạn người, không mệt chết thì cũng trốn chết." Trì Thanh lại bắt đầu hút mì nói, âm thanh kia Phong Sóc nghe tới vô cùng chói tai.

Phong Sóc tận lực không để ý, lạnh mặt nói: "Bản vương không nói về sau cũng sẽ để bọn hắn huấn luyện chung, chí ít để bọn họ thấy rõ mình và người khác chênh lệch cỡ nào."
Hắn cũng không thể tiếp nhận mười vạn binh lính tản mạn, nhưng cũng không thể để đám binh lính phế vật như vậy được.

"Vương gia anh minh." Trì Thanh có chút đồng ý gật đầu, bưng bát lên ùng ục ùng ục húp nước mì.

Ngày hôm nay Hỏa Đầu doanh làm mì ăn thật ngon, canh cũng đậm đặc thuần hậu, rất được lòng hắn.

Phong Sóc nhịn đến bây giờ, kiên nhẫn sớm đã khô kiệt, từ trên bàn vớ lấy một quyển binh thư liền ném tới: "Muốn liếm bát liền lăn ra ngoài cho liếm sạch rồi lại đi vào."
Trì Thanh tranh thủ thời gian ngoan ngoãn buông xuống tô mì đã húp hơn nửa bát, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Canh dễ uống, bên trong còn có thật nhiều thịt băm đó."
Phong Sóc trừng hắn một chút, hắn lập tức không dám nói thầm, trung thực bắt đầu nói chính sự: "Trước mắt chỉ tra được có năm cái đinh ngầm, đều đã giải quyết rồi.

Lục học sĩ ở ngự tiền cầu tình cho nhi tử làm thánh nhan tức giận, bị phạt về nhà đóng cửa sám hối.

Nhưng người ngài phái đi thì hay rồi, Lục học sĩ hắn liền cửa đều không thèm mờ, lễ cũng không thu..."
Nói đến đây, hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn Phong Sóc một chút.

Nhưng Phong Sóc sắc mặt vẫn như thường, tựa hồ đã sớm đoán được sẽ như thế.

Ngón tay hắn gõ nhẹ mặt bàn, không nhanh không chậm nói:
"Lục gia nhiều thế hệ đều có người tài, bây giờ tân đế động con trai trưởng Lục gia đã nói lên hắn bắt đầu nghi kị Lục gia.


Có thể tân đế mượn việc giáng chức con vợ cả Lục gia để thăm dò lòng trung thành của Lục Mạnh Học, nếu không thì cớ gì hắn muốn đem con trai Lục gia biếm đến Tây Châu?"
Nghe Phong Sóc nói ra, Trì Thanh trong nháy mắt rõ ràng điểm mấu chốt.

Con vợ cả Lục gia bị giáng chức tới Tây Châu, Lục gia nếu là trung với tân đế thì sẽ yên phận dù bị vắng vẻ.

Nhưng bây giờ Phong Sóc cho người đưa lễ tới, mặc kệ Lục gia thu hay không thu, tân đế tính đa nghi sẽ đối với Lục gia nghi ngờ chỉ có tăng chứ không giảm.

Sau này cho dù bọn hắn không đưa lễ đi Lục phủ nữa thì tân đế sẽ không cảm thấy là bọn hắn từ bỏ mà là Lục gia đã bị thu mua.

Chiêu này của Phong Sóc quả thực là để tân đế tự tay buộc Lục gia đổi phe về hướng bọn họ.

Coi như Lục Mạnh Học ngu trung không chịu cùng bọn hắn liên thủ thì tân đế cũng không tín nhiệm Lục gia nữa.

Tất nhiên sẽ dốc toàn lực chèn ép Lục gia, xem như bọn họ không mất một binh một tốt nào liền để tân đế tự đoạn một cánh tay trợ lực.

Nghĩ thông suốt đây hết thảy, Trì Thanh quả nhiên là bội phục từ đấy lòng, hắn thở dài: "Vương gia, lấy mưu trí này của ngài, dưới trướng còn cần gì nuôi mưu sĩ."
Phong Sóc quét mắt nhìn hắn một chút: "Hoàn toàn chính xác, chuồng ngựa còn thiếu cái người dọn dẹp, ngươi về sau liền đi qua dọn chuồng ngựa đi."
Trì Thanh: "..."
Hắn chỉ là muốn vuốt mông ngựa thôi, làm sao lại thành hố mình vậy.

Trì Thanh mặt mày ủ rũ.

Lúc Phong Sóc nói "Lui ra" hắn mới nâng bát húp hết nước mì rồi cầm cái bát không ra khỏi quân trướng.

Phong Sóc thấy vậy mí mắt giật giật.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Thân vệ đem đồ ăn sáng của hắn từ trong hộp đựng thức ăn ra.

Phong Sóc thoáng nhìn thấy cũng là một bát mì đao tước, nghĩ tới tướng ăn cay mắt của Trì Thanh liền không muốn ăn nữa.

Trực tiếp phân phó: "Mang xuống đi, bản vương không đói bụng."
Tình huống như vậy trước kia cũng từng có, thân vệ cũng không nghĩ nhiều, vừa đem bát đặt lại trong hộp cơm, lại nghe chủ tử hắn nói: "Lấy tới."
Thân vệ: "..."
Đúng vậy, chủ tử nhà hắn cũng bắt đầu thay đổi thất thường.

Phong Sóc cũng không phải đột nhiên muốn ăn mà là nhớ tới lời của đại phu đêm qua, hắn muốn nghiệm chứng một chút xem có phải là đồ ăn Hỏa Đầu doanh làm ra giúp hắn khôi phục vị giác tạm thời hay không.

Tô mì đao tước có lá mì trắng mềm, phía trên phủ lên một tầng thịt băm mùi hương đậm đà mê người, xuyết lấy vài miếng rau thơm.

Nghe mùi thơm này hắn ngược lại sinh ra cảm giác đói bụng.

Phong Sóc dùng đũa bạc gắp mì ăn, lá mì so với lá mì người khác làm mỏng hơn nhiều, mùi thơm của mì cũng rõ ràng hơn chút, kết hợp với nước canh chỉ có thể dùng một từ thuần hậu để hình dung.

Những vị này Phong Sóc nếm đến đều rất nhạt, nhưng với người không có vị giác như hắn đã đủ gây rung động.

Vấn đề quả nhiên là xuất hiện ở đồ ăn mà Hỏa Đầu doanh làm ra.

Tay nắm đũa của Phong Sóc không tự giác chặt mấy phần: "Hôm nay mì đao tước là đầu bếp nào của Hỏa Đầu doanh làm?"
____________

Hỏa Đầu doanh.

Khi mọi người dùng xong bữa sáng thì tất bật chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa.

Đầu bếp Lý được mang tới quân y còn chưa trở lại.

Nghe phụ bếp cõng hắn đi có nói đầu bếp Lý hiện vẫn còn nằm trên giường chỗ quân y chưa xuống được.

Khương Ngôn Ý thấy có chút bất an, tiêu chảy quá nghiêm trọng sẽ dẫn đến cả người mất nước, đầu bếp Lý lớn tuổi chỉ sợ chịu không nổi.

Mấy đầu bếp khác cùng làm với đầu bếp Lý đã mấy thập niên tự nhiên cũng rất lo lắng cho an nguy của hắn, mà khó khăn trước mắt là hắn hiện tại không thể cầm muôi, vậy nồi thịt viên đầu sư tử* trưa nay phải đưa cho Đại tướng quân không có ai làm.

*Đầu sư tử: hay thịt viên Tứ Hỷ, là món ăn truyền thống vào dịp lễ tết của Trung Quốc.

Triệu Đầu Nhi gấp đến độ tay chân luống cuống, phái người đi tìm Lưu Thành lại biết hắn ta hôm nay xin nghỉ trở về nhà, từ quân doanh chạy tới nhà hắn tìm người vừa đi vừa về chắc phải tới chiều, không tới kịp.

Cũng có đầu bếp đề nghị đi qua trấn phụ cận tìm tửu lâu đề mua cho đủ số nhưng nếu không cưỡi ngựa thì không kịp, còn cưỡi ngựa thì món ăn đóng gói mang về bị xô đẩy, có điên mới dám dâng lên cho Đại tướng quân ăn.

Để người trong tửu lâu tới đây làm cũng không được, đại doanh cũng không phải gánh xiếc gánh hát, người không phận sự không được vào.

Khương Ngôn Ý thấy Triệu Đầu Nhi cùng mấy đầu bếp đều sứt đầu mẻ trán, hỏi: "Chúng ta không thể đổi món được ư?"
Triệu Đầu Nhi nói: "Món ăn đã báo lên trước rồi, bây giờ đổi thì sợ là toàn bộ Hỏa Đầu doanh chúng ta đều phải thay người!"
Hỏa Đầu doanh mỗi ngày làm món ăn cho các tướng quân đều sẽ ghi danh sách để cho thân vệ bên người tướng quân xem trước một ngày.

Thân vệ đương nhiên sẽ biết sở thích của tướng quân nhà mình, nếu có món gì không thích liền sẽ gạch bỏ để Hỏa Đầu doanh bên này chọn món khác.

Nếu ngày tiếp theo món ăn đưa qua không giống, mặc kệ ngươi có muôn vàn lý do thì đó cũng là khuyết điểm, đầu bếp phụ trách nấu món ăn cũng phải chịu phạt.

Nhất là khi thức ăn này là làm cho Đại tướng quân.

Bọn họ đêm qua mới được ban thưởng, hôm nay liền để xảy ra sơ suất lớn như vậy, còn có thể kêu ca gì!
Khương Ngôn Ý nhận thức được tình hình nghiêm trọng, đầu bếp Lý hôm nay đột nhiên tiêu chảy tuyệt đối là có người cố ý hãm hại, có lẽ kẻ sau màn là muốn mượn việc này đem đầu bếp Lý kéo xuống ngựa.

Khương Ngôn Ý nghĩ đến đầu bếp Lý đối với mình có ân, mấp máy môi nói: "Ta có thể làm."
Nàng vừa ra lời này, tất cả đầu bếp đều là quệt miệng lắc đầu.

Thịt viên đầu sư tử
????????????????????????????
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé.

(^~^).