Sau khi Lục Trường An hét toáng lên, trên giường quả nhiên có bốn năm con gián vừa to vừa đen chạy trốn tứ phía!
Lương Tuyển vội vàng ôm Lục Trường An đang đu bám cả hai tay hai chân trên người mình lui ra sau một bước.

"Phòng ngươi sao lại nhiều gián như vậy?"
Toàn thân Lục Trường An run rẩy, mặc dù chính y bắt đến nhưng thấy lũ gián đen thui bò loạn xạ trên giường mình thì vẫn không ngăn được cơn buồn nôn!
"Ôi ghê quá đi, lúc nãy ta còn nằm trên giường nữa!"
Lương Tuyển cảm nhận được Lục Trường An thật sự hoảng sợ đến phát run, lúc này mới gạt bỏ hoài nghi trong lòng.

Lương Tuyển vỗ lưng Lục Trường An: "Xuống đi, chúng trốn cả rồi."
Lục Trường An lắc đầu nguây nguẩy: "Không chịu, trên mặt đất cũng bị bọn chúng bò qua, giường cũng bị bọn chúng bò qua! Ta không muốn xuống đâu!"
Nói rồi y được một tấc lại muốn tiến một thước ôm cổ Lương Tuyển nhích lên một chút, hai chân kẹp chặt eo Lương Tuyển không chịu buông ra.

Lương Tuyển: "......"
Lương Tuyển đành phải nói: "Vậy ngươi đứng trên ghế đi, ta đem chăn sạch đến thay cho ngươi."
Lục Trường An vùi đầu vào cổ Lương Tuyển run rẩy nói: "Không được! Trên giường đều bị bọn chúng bò qua, dù thay chăn sạch thì vẫn cứ bẩn!"
Lương Tuyển vỗ lưng y, trầm ngâm nói: "Vậy ta dẫn ngươi tới thư phòng."

Lục Trường An rống to trong lòng: Đi thư phòng cái rắm á!
"Trong phòng này có gián thì thư phòng ở ngay sát vách chắc chắn cũng có, bọn chúng thích nhất là gặm sách mà!"
Lương Tuyển trầm mặc nhận ra hình như chỉ còn mỗi một lựa chọn là đến phòng của hắn.

Lục Trường An cũng đoán chừng Lương Tuyển sẽ nói để y ở phòng hắn, sau đó hắn tới thư phòng hoặc ngủ tạm một gian phòng khác đầy bụi bặm.

Lục Trường An quyết định thật nhanh rồi nũng nịu nói: "Đêm nay vừa có gián vừa có sấm chớp, ta sợ lắm, đêm nay ta tuyệt đối không dám ngủ một mình đâu, đầu gỗ, giờ ta tới phòng ngươi ngủ tạm một đêm thôi, ngày mai ngươi giúp ta quét dọn hết mọi ngóc ngách trong phòng này nhé."
Lương Tuyển: "............"
Hắn im lặng hồi lâu rồi nói: "Được."
Lục Trường An trong lòng cười đến nở hoa, y thúc giục: "Vậy chúng ta đi nhanh lên đi, ta không thể ở đây thêm một khắc nào nữa, cứ nghe tiếng lũ gián bò qua bò lại ấy."
Lương Tuyển đeo trên người chú khỉ con Lục Trường An, một tay bưng đèn, một tay giữ chặt eo Lục Trường An đi về phòng mình.

Vừa ra khỏi cửa, Lục Trường An lại làm nũng: "A a a, ta sắp té xuống rồi."
Trong lúc vội vã Lương Tuyển chỉ có thể trượt tay xuống nâng mông Lục Trường An lên, Lục Trường An lập tức mím chặt môi vì sợ mình sẽ nhịn không được mà điên cuồng cười to!
Lương Tuyển ngượng ngùng ho một tiếng, tay nâng cái mông căng tròn của Lục Trường An bước nhanh về phòng, hắn có linh cảm đêm nay sẽ không thể nào ngủ ngon được.

Lục Trường An vừa đến trên giường Lương Tuyển thì vui vẻ lăn hai vòng, chăn mền gối đầu ở đây đều có hương vị của Lương Tuyển, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta thoải mái cực kỳ.

Mưa to rốt cuộc cũng đổ xuống, giông to gió lớn đập vào cửa từng hồi.

Lục Trường An nằm trên giường nhìn Lương Tuyển cười nhẹ nhàng: "Đóng chặt cửa lại, lên đây rồi chúng ta chuẩn bị ngủ thôi."
Lương Tuyển gật đầu, đang định cởi đai lưng theo thói quen thì lập tức nhớ ra đêm nay hắn không chỉ ngủ một mình, thế là Lương Tuyển mau chóng thả tay xuống.

Lục Trường An nói: "Ngươi quen cởi trần đi ngủ à?" Quá mẹ nó tốt! Ngươi cởi mau đi! Còn ngượng ngùng gì tầm này nữa.

Lương Tuyển giật giật khóe miệng: "Không cần, ta quen mặc đồ đi ngủ rồi."
Lục Trường An thất vọng ồ một tiếng: "Trời mưa nên hơi lạnh nhỉ." Y lăn vào phía trong giường rồi vỗ vỗ bên cạnh: "Lên đây, chúng ta tâm sự nào."
Lương Tuyển đặt ngọn đèn lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, sau đó bỏ guốc gỗ ra nằm dài trên giường.

Lục Trường An mỉm cười nhìn hắn, khóe miệng Lương Tuyển cũng bị lây nhiễm, nhịn không được cong lên.


Lục Trường An trong lòng trăm hoa đua nở, rực rỡ vô cùng, y nằm xuống đang muốn nói chuyện với Lương Tuyển thì chợt kêu lên: "Á!?"
Lương Tuyển quay đầu nhìn y: "Sao thế?"
Lục Trường An sửng sốt nói: "Nước trà đổ lên người ta." Lúc nãy y quả thật không để ý, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Lương Tuyển nên thực sự không rảnh chú ý tới chuyện này.

Lương Tuyển: "......" Hắn nhìn vệt nước kéo dài từ eo đến giữa hai chân Lục Trường An, lại bắt đầu hoài nghi chuyện tối nay.

Lục Trường An ngọ nguậy cái mông: "Ẩm ướt khó chịu quá."
Lương Tuyển đứng dậy: "Ta đi lấy đồ khô cho ngươi."
Lục Trường An đè hắn lại: "Ngươi ngốc à, bên ngoài mưa to gió lớn, ngươi vừa ra khỏi cửa sẽ bị dính mưa lạnh thấu xương." Y giật giật y phục trên người: "Thôi, may mà áo ta mỏng, lát nữa cũng khô thôi."
Lương Tuyển do dự: "Nếu ngươi không chê thì mặc y phục của ta cũng được."
Dĩ nhiên là không chê rồi!
Lục Trường An gật đầu lia lịa: "Được được được! Dù sao bị ướt cũng không thoải mái."
Lương Tuyển đem tới một chiếc trường bào cho y rồi quay lưng đi để Lục Trường An thay đồ.

Hắn nghe tiếng sột soạt phía sau thì trên mặt chợt nóng ran, ý thức được y phục của mình sắp mặc vào người Lục Trường An.

"Xong rồi." Giọng nói mang theo ý cười của Lục Trường An vọng đến.

Lương Tuyển rũ mắt xoay người, chuẩn bị lên giường tắt đèn đi ngủ!
Lục Trường An đưa y phục vừa thay ra cho hắn: "Ngươi giúp ta để đồ ướt sang một bên đi."

Lương Tuyển nhận lấy: "!!!" Sao cả quần lót cũng cởi ra thế!
Lương Tuyển sửng sốt ngẩng đầu nhìn Lục Trường An, vì y phục của hắn quá lớn nên dù Lục Trường An có buộc dây lưng thì vẫn lộ ra lồng ngực trắng như tuyết, còn lờ mờ thấy được hai điểm đỏ tươi phía trên!
Lương Tuyển cấp tốc quay mặt đi rồi nhắm mắt lại, thầm nghĩ đêm nay mình hoàn toàn bị Lục Trường An dắt mũi rồi.

Kỳ thật Lục Trường An cũng không chịu nổi, áo choàng Lương Tuyển đưa cho y chất vải quá thô, làn da y vốn non mịn lại thêm dạo này tắm thuốc và bôi thuốc cao nên càng mềm mại nhạy cảm hơn.

Mặc áo choàng vải thô này chỉ thấy toàn thân nhộn nhạo, khi cử động vải vóc không ngừng cọ xát vào da y, thực sự làm người ta khó nhịn!
Đặc biệt là hai điểm trước ngực và vật phía dưới của y vốn dĩ đã rất nhạy cảm, bình thường cũng hiếm khi chạm vào, bây giờ trên người lại mặc y phục của Lương Tuyển, cả tâm trí lẫn thân thể bị kích thích cùng lúc khiến toàn thân Lục Trường An như nhũn ra, phía dưới đã dần cứng lên.

Bởi vậy Lục Trường An không dám hành động thiếu suy nghĩ, dụ dỗ là tình thú nhưng nếu làm quá mức thì lại biến thành hiến thân trơ trẽn, chẳng hay ho chút nào.

Lương Tuyển cất y phục rồi quay đầu, cứ tưởng Lục Trường An sẽ tiếp tục làm nũng nhưng lại kinh ngạc phát hiện y đã trở mình sang chỗ khác ngoan ngoãn nằm ngủ.

Lương Tuyển lặng lẽ thở phào một hơi, rón rén tắt đèn rồi bò lên mép ngoài giường, nhắm mắt lại cố tập trung nghe tiếng gió ngoài cửa để ngủ cho mau.

Nhưng đến khi tiếng hít thở khe khẽ của Lục Trường An vang lên bên cạnh mà hắn vẫn chẳng thấy buồn ngủ chút nào, thần kinh căng cứng của Lương Tuyển dần thả lỏng, hắn âm thầm thở dài rồi hạ xuống hai chân nãy giờ vẫn gập lại, dưới hông rõ ràng nhô lên một khối cao cao..