Lục Trường An và Lý Tiểu Phúc ôm chặt Lý Mộng Ngư ấn hắn ngồi xuống ghế.

"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!" Lý Tiểu Phúc nói sâu xa.

Lục Trường An thì lại đâm trúng chỗ đau của Lý Mộng Ngư: "Thổ phỉ kia toàn thân bẩn thỉu, mùi cũng thối, đang nằm trong kia kìa, ngươi thích thì cứ đi."
Lý Mộng Ngư: "............"
Nỗi kích động của hắn giờ mới nguôi đi chút ít, cuối cùng từ một con cá điên cuồng lại trở về quý công tử Lý Mộng Ngư thanh lịch ưu nhã thường ngày.

Lục Trường An nhanh nhẹn đưa tới một ly trà: "Bình tĩnh bình tĩnh, sau này từ từ trừng trị hắn."

Lý Mộng Ngư thở hổn hển: "Đúng đúng đúng." Hắn uống một ngụm trà, đầu óc như bột nhão đã bình thường lại, nghi ngờ hỏi: "Các ngươi làm thế nào cứu được ta? Sao còn đem cả tên thổ phỉ kia về nữa?"
Thế là Lục Trường An kể lại chuyện trước đây thổ phỉ phát cháo cho dân chạy nạn: "Tính ra hắn đã cứu mạng Lương Tuyển, cứ xem như trả ơn cho hắn đi."
Nhắc tới Lương Tuyển, Lý Mộng Ngư chợt hào hứng hẳn lên: "Người đâu?" Lúc nãy hắn chỉ mới liếc qua một cái nên chưa kịp thấy rõ tướng mạo Lương Tuyển.

Đang nói thì Lương Tuyển cao lớn cường tráng ngăm đen đúng lúc từ trong bếp đi ra, thấy mọi người quay đầu nhìn mình chằm chằm thì bình thản gật đầu rồi bưng chậu nước đi.

"............" Lý Mộng Ngư nghẹn họng, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Mặt mũi nhìn cũng được, còn rất nam tính, cơ mà đen quá nhỉ?" Hắn tặc lưỡi nói: "Đều nói một trắng che mười xấu, hắn đen thế kia chẳng phải hủy tất cả sao."
Lục Trường An không vui: "Sao lại đen thì hủy tất cả? Hắn thế này mới là nam tử khí khái chứ!"
Lý Mộng Ngư: "......" Bản công tử thực sự không thể chấp nhận nổi mắt thẩm mỹ này của ngươi.

Lý Mộng Ngư phất tay bảo Lý Tiểu Phúc đi nghỉ ngơi rồi xích lại gần Lục Trường An hỏi: "Xem ngươi bênh người ta chằm chặp kìa, thế nào, mấy ngày nay có tiến triển gì mới không?"
Lục Trường An ngượng ngùng lí nhí: "Đều nhờ phúc của ngươi đấy."
"???"
Thế là Lục Trường An kể lại chuyện y hôn Lương Tuyển trong lùm cây.

Lý Mộng Ngư quắc mắt phẫn nộ: "Lúc ấy ta sống chết không rõ mà các ngươi còn có tâm trạng chàng chàng ta ta! Hừ, hơn nữa còn cưỡng hôn người ta, đúng là có tiền đồ quá mà."
Lục Trường An cười ngây ngô.


Lý Mộng Ngư oán hận nói: "Đang yên đang lành tự nhiên ta phải chịu khổ, đợi tên kia tỉnh lại nhất định phải bắt hắn đền gấp bội!"
Kết quả thổ phỉ kia vì vết thương quá nặng nên hôn mê hai ngày vẫn chưa tỉnh.

Lý Tiểu Phúc bị trật chân cũng đã khỏi, hắn buồn rầu nói: "Thiếu gia, chúng ta mau về thôi, trời sắp tối rồi, mặc dù đã sai người báo tin về nhà nhưng cứ đợi ở đây cũng không ổn đâu, ngươi đã mất một buổi học nên ngày mai phải tới thư viện."
Lục Trường An cũng khuyên nhủ: "Xem vết thương của người kia ít nhất cũng phải ba tháng mới lành, ngươi cứ về trước đi, mấy ngày nữa rảnh rỗi lại đến."
Lý Mộng Ngư suy tính một lát rồi nói: "Vậy ngươi nhớ trông chừng hắn cho kỹ, đừng để hắn chạy mất đấy."
Lục Trường An gật đầu: "Yên tâm yên tâm, ta còn mối thù suýt trúng tên của hắn còn phải tính sổ đây này."
Lý Mộng Ngư hài lòng cười nói: "Giờ hắn thế nào rồi, có xấu không, có thối không, để ta vào nhận mặt kẻ thù trước đã."
Lục Trường An: "......"
Vì Lương Tuyển chăm sóc rất tốt nên tất nhiên đã xử lý sạch sẽ.


Lý Mộng Ngư vội vàng đi vào liếc mắt nhìn rồi lập tức quay ra.

"Hừ, mặt toàn râu quai nón, nhìn đã thấy không vừa mắt, Trường An, chờ hắn tỉnh lại thì bắt hắn cạo đi."
Lục Trường An: "......"
Y vội vàng đổi chủ đề, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đưa cho Lý Mộng Ngư: "Trên đây là những loại dược liệu Lương Tuyển cần để giúp ngươi chế thuốc cao, còn có thuốc cho hán tử kia dùng, ngươi chuẩn bị tốt mấy thứ này rồi lần sau mang đến đây nhé."
Lý Mộng Ngư cau mày bất mãn nói: "Còn phải mua thuốc cho tên kia nữa à! Đúng là xúi quẩy......!Được rồi, ba ngày sau ta lại đến!"
Lục Trường An xích lại gần tai hắn nói thầm: "Ngươi nhất định phải mua giúp ta đấy nhé, ngươi cho ta mượn bạc trước đi, ta sẽ sớm trả lại ngươi."
Lý Mộng Ngư gật đầu: "Yên tâm đi, nhất định sẽ tìm dùm ngươi.".