Mấy ngày sau Lục Trường An vẫn không mở miệng nhắc bất cứ chuyện gì mà bắt đầu bận rộn vẽ tranh kiếm tiền.

Nói đến tiền không thể không nhắc tới thổ phỉ hán tử kia, mẹ nó người này đúng là một thùng cơm mà!
Một mình hắn ăn còn nhiều hơn Lục Trường An và Lương Tuyển cộng lại!
Thịt lợn rừng đem về mấy ngày trước đã sắp bị hắn chén sạch!
Hôm đó Lục Trường An nhờ Lương Tuyển khiêng bàn ghế ra sân để y vẽ tranh, thổ phỉ làm bằng sắt kia liền nhanh nhẹn tới xem.

"Ngươi chừa chỗ trống bên cạnh lớn thế làm gì?"

Lục Trường An thờ ơ trả lời: "Để viết chữ."
Lần này y vẽ một bức tranh thác nước hùng vĩ đã sắp hoàn thành, chừa ra chỗ trống bên phải để ngày mai Lý Mộng Ngư tới viết chữ vào.

Lý Mộng Ngư viết chữ đẹp hơn y, nếu không phải tranh sao chép thì Lục Trường An đều chừa lại để hắn viết dùm.

Thổ phỉ hán tử ấn ấn vết thương trước ngực, ừ một tiếng rồi cao giọng bảo Lương Tuyển: "Huynh đệ, hôm nay lại làm thịt hầm đi."
Lục Trường An: "......" Mẹ nó, ngươi là cái thá gì mà dám sai khiến Lương đầu gỗ nhà ta?
Trong lòng y nổi lửa, vỗ bàn cả giận nói: "Ngươi bây giờ sinh long hoạt hổ xem ra vết thương cũng không còn đáng ngại, cả ngày cứ như đại gia ấy, ai cho ngươi lên mặt thế hả! Muốn ăn cơm? Lăn vào giúp đi!"
Thổ phỉ hán tử trừng mắt kinh ngạc: "Tiểu tú tài ngươi thật nóng tính."
Lục Trường An quay đầu bảo Lương Tuyển: "Đừng nấu cơm cho hắn nữa."
Thổ phỉ hán tử vội vàng khoát tay: "Đừng đừng đừng!"
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu!
"Ta giúp ta giúp!" Thổ phỉ hán tử làm hổ lạc đồng bằng bi thương thở dài: "Lão ca sai rồi."
Lương Tuyển bưng một ly trà tới cho Lục Trường An: "Cứ thong thả, chờ lát nữa hãy nấu cơm."
Lục Trường An lòng dạ bất bình nói với thổ phỉ hán tử kia: "Nhân tiện khai báo lai lịch của ngươi đi, hai ngày trước hết ăn rồi uống, hết uống lại ngủ nên chưa có cơ hội hỏi ngươi."

Thổ phỉ hán tử lại cười sang sảng: "Chẳng có gì là không thể nói, lão ca đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là chưởng quỹ tiêu cục thành trấn Long An, Quan Hành Tam."
Lục Trường An ngạc nhiên: "A?! Thì ra ngươi không phải thổ phỉ sao!"
Quan Hành Tam hầm hừ: "Tiểu tú tài ngươi sao có thể nhìn mặt bắt hình dong thế chứ."
Lục Trường An lại truy vấn: "Ngươi có nghề nghiệp đàng hoàng thì sao lại bị người khác chém bị thương nặng như vậy? Sao đến giờ vẫn không ai tới tìm ngươi?"
Quan Hành Tam khoát tay: "Mặc dù nói ra rất xấu hổ nhưng lão ca cũng không giấu giếm.

Thương hội Trương gia ở thành Long Giang các ngươi gặp nạn hồi tháng Tư, Trương gia kia muốn đổi tiêu cục khác, vốn đã thỏa thuận xong giá cả với chúng ta, chỉ còn đợi ngày ký tên đồng ý, ai ngờ mẹ nó! Thành Long Tường bỗng nhiên xuất hiện một thằng chó dụ dỗ con trai Trương gia, muốn cướp mối làm ăn của lão ca, lần này lão ca định nói phải trái với Trương gia, không ngờ giữa đường bị mai phục suýt nữa toi mạng, sau đó mới gặp các ngươi."
Lục Trường An nghe say sưa: "Sao lại trùng hợp vậy?"
"Mẹ nó! Ai nói không phải đâu." Quan Hành Tam vỗ đùi: "Sau này lão ca nghĩ lại mới thấy chắc chắn có liên quan đến thằng chó ở thành Long Tường kia! Mẹ nó rõ ràng đang chờ lão tử mà!"
Lục Trường An dứt khoát buông bút lông xuống nói: "Đồ chó ở thành Long Tường mà ngươi nói là ai?"

Quan Hành Tam khinh thường nói: "Vương Tứ Hải, con trai thổ phỉ Độc Nhãn Vương trên núi Lạc Mã, chẳng qua tên Vương Nhất Sinh một mắt kia chuyên chém giết làm chuyện ác còn con trai hắn lại biết chữ nghĩa nên xuống núi mở tiêu cục, hai cha con trong tối ngoài sáng phối hợp với nhau thôi."
Lục Trường An từng nghe kể về Độc Nhãn Vương, giờ còn rất nhiều người hù dọa trẻ con không nghe lời sẽ bị Độc Nhãn Vương bắt ăn thịt.

Lục Trường An nghe chuyện phiếm xong lại hỏi: "Vậy chừng nào ngươi mới đi?"
Quan Hành Tam trợn mắt: "Tiểu tú tài ngươi đã giúp thì phải giúp đến cùng chứ, để lão ca ở lại mấy ngày nữa thôi, yên tâm, sau này lão ca nhất định sẽ báo đáp hậu hĩ."
Lục Trường An cười: "Nhớ kỹ lời ngươi nói đấy."
Không vội đi càng tốt, Lý Mộng Ngư vẫn chưa tính sổ với ngươi đâu!.