Lý Mộng Ngư nghe Lục Trường An nói xong liền nhíu mày: "Thế thì không ổn, thù phải báo nhưng giết người là phạm pháp! Ngươi muốn Lương Tuyển cả đời chỉ có thể làm kẻ sống ngoài vòng pháp luật sao?"
Lục Trường An xoay mặt đi mím môi không nói gì, hiện giờ tình cảm của y và Lương Tuyển đã hợp làm một, lễ nghĩa công lý gì đó hầu như không còn để ý tới, thầm nghĩ dù có ngũ mã phanh thây Trương lão gia thì vẫn còn nhẹ chán! Nhưng Lý Mộng Ngư nói có lý, Trương lão gia đáng chết nhưng Lương Tuyển cũng chẳng phải lãng tử giang hồ không có vướng bận, sau này hắn sẽ cùng mình sống yên ổn, nếu thật sự ra tay giết người thì rất khó thoát cảnh lao ngục.

"Nhưng giờ ta không tìm được hắn." Lục Trường An thở dài: "Hắn không muốn liên lụy đến ta nên nửa phần kế hoạch cũng không cho ta biết, giờ ta muốn ngăn cản hắn cũng khó."
Lý Mộng Ngư đành phải nói: "Trên đời không có tường nào không lọt gió cả, Trương lão gia làm chuyện ác như thế, dù đã mười năm trôi qua nhưng nếu cố gắng điều tra thì ta tin sẽ phát hiện được dấu vết để lại." Hắn nghiêm túc nói: "Bắt hắn về rồi quang minh chính đại đòi lại công bằng cho Lý gia dù sao cũng tốt hơn tự mình giết hắn, đả thương địch thủ một ngàn thì mình cũng mất tám trăm."
Lục Trường An nghe Lý Mộng Ngư khuyên giải cũng tỉnh ra, trên mặt y lộ vẻ lo lắng: "Kỳ thật ta đã nghĩ ra cách có thể giúp một tay, nhưng giờ không biết Lương Tuyển ở đâu nữa."
***
Ngày hôm sau, Lý mẫu cầm tờ giấy hỏi Lục Trường An: "Tiểu Trường An, ta đang định ra ngoài mua đồ, chẳng phải ngày mai con về nhà sao, con ở một mình, có thiếu gì thì cứ nói, ta tiện đường mua về cho con."
Lục Trường An vốn định ngày mai về nhà, nhưng giờ đã biết chuyện của Lương Tuyển thì y đâu thể xem như không có việc gì mà trở về trên núi nhàn nhã chờ đợi.

Thứ nhất, y muốn sớm ngăn cản Lương Tuyển để xem có thể tìm cách báo thù khác như Lý Mộng Ngư nói hay không.

Thứ hai, nếu không thể ngăn cản Lương Tuyển, một khi chuyện báo thù xảy ra thì chắc chắn sẽ rất phiền phức, y ở lại Lý gia cũng không ổn.


"Con không thiếu gì cả, tạ ơn phu nhân." Lục Trường An ngọt ngào nũng nịu với Lý mẫu.

Lý mẫu sẵng giọng: "Thật là một đứa nhỏ ngoan, thôi được rồi, Tiểu Phúc, ngươi cũng theo ta mua đồ đi.

Đến lúc đó bảo Tiểu Phúc giúp chọn đồ cũng được."
Lý Tiểu Phúc vô cùng vui vẻ, hào hứng nói: "Vâng vâng vâng, phu nhân chúng ta đi thôi."
Thế là Lý mẫu dẫn theo hai bà tử và Lý Tiểu Phúc hăm hở ra cửa.

"Tiểu Phúc, ngươi ở nhà Tiểu Trường An mấy ngày, nhà y có thiếu gì không?" Lý mẫu kéo Lý Tiểu Phúc tới trước mặt hỏi han: "Ngươi phải tính cho kỹ để lát nữa chúng ta còn mua đồ về."
Lý Tiểu Phúc nhanh nhẹn gật đầu nói: "Có có có, lúc trước chúng ta ở nhà Lục công tử cơm cũng không có mà ăn, trong nhà y thiếu nhất là bánh ngọt, mứt, thực phẩm chín......!A a a, còn có một cây lược tốt nữa!" Lý Tiểu Phúc xòe tay ra đếm hơn nửa ngày, đặc biệt nhấn mạnh: "Thiếu gia nói lược trong nhà Lục công tử rất khó dùng, tốt nhất là mua một cây lược bạch ngọc."
Lý mẫu: "............"
Mấy người đi vào tiệm bán đồ ăn, Lý mẫu bắt đầu liệt kê: "Đem thịt khô, lạp xưởng, thịt muối, vịt lạp, còn có trứng muối, rau khô, thịt ngâm tương......!mơ khô trong tiệm các ngươi ra đây, ừm, cứ lấy những thứ này trước đã." Lý mẫu thở hổn hển, tiểu hỏa kế trong tiệm nghe xong đảo mắt một vòng, hắn cắn răng nhớ kỹ rồi vội vàng xoay người gói hàng.

Lý Tiểu Phúc nhìn quanh rồi nịnh bợ: "Phu nhân thật thông minh, những thứ này đều để dành được, ngày mai Lục công tử đem về nhà nhất định có thể ăn được rất lâu."

Dương Quan Văn đang chọn mứt trong tiệm chợt khựng lại, trên mặt lóe lên vẻ thống khổ, ngày mai Lục Trường An sẽ về nhà sao, xem ra quan hệ của bọn họ không thể cứu vãn được nữa.

Dương Quan Văn lạnh lùng tự giễu mình làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy mà còn đòi hỏi quá đáng muốn người ta tha thứ, đúng là ý nghĩ hão huyền!
Trong lòng hắn khổ sở thẫn thờ bước đi, mình thật điên rồ, chuyện gì cũng dám làm, thì ra trong lòng hắn có một con quái vật xấu xí như thế!
Dương Quan Văn buông mứt xuống rồi đi ra cổng khác.

Hắn đi lang thang vô định, người trên đường ầm ĩ náo nhiệt nhưng giống như bị ngăn cách với hắn bằng một bức tường thật dày.

"Dương huynh! Dương huynh!"
Dương Quan Văn thở dồn dập như đang gặp ác mộng đột nhiên bị đánh thức, sởn cả tóc gáy.

Trương Gia Bảo từ phía sau đi lên nhìn sắc mặt trắng bệch của Dương Quan Văn thì ngạc nhiên nói: "Sao Dương huynh ra nhiều mồ hôi vậy, thân thể khó chịu à?"
Dương Quan Văn gượng cười khoát tay: "Không sao, hơi nóng thôi."

Trương Gia Bảo "ồ" một tiếng, hắn cũng không phải thật sự quan tâm Dương Quan Văn mà chỉ vì có chuyện tò mò muốn hỏi, hắn mời mọc: "Phía trước là Túy Tiên Lâu, hay là chúng ta tới đó uống chén rượu tâm sự nhé."
Dương Quan Văn đang định cự tuyệt thì chợt nghĩ uống say cũng không tệ, thế là gật đầu đáp: "Cũng được, mời."
Hai người lên lầu hai Túy Tiên Lâu tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Dương Quan Văn gọi tiểu nhị xách hai vò Thiêu Đao Tử​ đến.

Trương Gia Bảo thở dài: "Dương huynh quả nhiên hào sảng."
Sau khi đem rượu lên, Dương Quan Văn bắt đầu rót đến chén này đến chén khác, Trương Gia Bảo thấy hắn uống quá hăng, sợ lát nữa hắn say không hỏi chuyện được nên vội ngăn cản: "Ăn chút gì đi Dương huynh, ta sẽ uống với ngươi, cứ từ từ mà uống."
Dương Quan Văn gạt tay hắn ra, tiếp tục rót đầy chén rượu rồi ngửa đầu nốc cạn.

Trương Gia Bảo vô cùng ngạc nhiên, bình thường Dương Quan Văn đều giữ hình tượng học sinh nghiêm chỉnh mẫu mực, lúc này lại tùy hứng buông thả như thế thật khiến người ta kinh ngạc.

"Dương huynh, nghe nói hôm kia Lý công tử Lý Mộng Ngư hơn nửa đêm còn đến nhà ngươi làm ầm ĩ đúng không? Có chuyện gì vậy?" Trương Gia Bảo xích lại gần Dương Quan Văn hóng hớt.

Dương Quan Văn chếnh choáng, trên gương mặt tái nhợt hiện lên hai đốm đỏ, hắn lắc đầu: "Không có, không có gì."
Hắn buông vò rỗng xuống rồi mở vò thứ hai, ngửa đầu nốc một ngụm lớn.

Trương Gia Bảo sốt ruột nói: "Sao lại không có gì, nghe phu canh lúc ấy đi ngang qua nói Lý Mộng Ngư còn muốn khiêng đá nện cổng nhà ngươi nữa mà!" Hắn trước giờ vốn không thích Lý Mộng Ngư, thân phận người này đúng là cao quý hơn mình, nhưng nhà Trương Gia Bảo có tiền, ngay cả lão sư trong thư viện cũng phải nể mặt hắn, thế mà mỗi lần Lý Mộng Ngư nhìn thấy hắn đều tỏ ra lạnh nhạt, rõ ràng là xem thường thân phận con nhà thương nhân của hắn!

Dương Quan Văn ợ rượu, bắt đầu choáng váng.

Trương Gia Bảo líu lo không ngừng: "Nhất định là tên Lý Mộng Ngư kia ỷ mình có thân thế nên tìm ngươi gây sự đúng không, hừ, người trong thư viện đều xum xoe hắn, quả nhiên hắn không còn biết trời cao đất rộng là gì, rõ ràng Dương huynh ngươi mới là học sinh giỏi nhất tốt nhất trong thư viện mà! Lý Mộng Ngư, à, còn có tên Lục Trường An mê vẽ tranh gì kia là cái thá gì chứ!"
Mắt Dương Quan Văn đỏ ngầu, hắn quát: "Im miệng!"
Trương Gia Bảo giật mình: "A? Dương huynh ngươi nói cái gì?"
"Lục, Lục Trường An là người ngươi có thể nhắc tới hay sao!" Dương Quan Văn miệng đầy mùi rượu nói: "Ngươi không được, không được nói y!"
Trương Gia Bảo liếc mắt: "Biết ngay là ngươi và y có mối giao hảo mà, ta nói tên Lục Trường An này có gì tốt mà ngươi phải bênh vực y thế chứ?"
Dương Quan Văn chua xót lẩm bẩm: "Đúng vậy, ta bênh vực y, tốt với y mà y lại đối xử với ta như thế!" Hắn vừa khóc vừa cười: "Không ngờ, không ngờ y vì một tên nô tài ti tiện mà trở mặt với ta, cãi cọ với ta, ha ha ha."
Trương Gia Bảo ngạc nhiên nhìn Dương Quan Văn lệ rơi đầy mặt, ngờ vực hỏi: "Hả? Đây lại là chuyện gì?"
Dương Quan Văn thẫn thờ nằm dài ra bàn nói: "Trường An, Trường An ngày mai sẽ về lại núi, sẽ không tới tìm ta nữa, y chắc chắn rất hận ta."
Trương Gia Bảo nói: "Mọi người bảo ngươi và Lý Mộng Ngư cướp người, thì ra là cướp Lục Trường An sao?" Hắn sửng sốt hỏi: "Còn nửa đêm phá cửa cướp người, sao......!A!"
Trương Gia Bảo trợn mắt nhìn Dương Quan Văn với vẻ ghê tởm: "Ồ? Thì ra các ngươi là đoạn tụ chết tiệt!"
Dương Quan Văn lộ vẻ buồn bã: "Đúng vậy, ta là một kẻ đoạn tụ, nhưng Lục Trường An chướng mắt ta, y chướng mắt ta."
Trương Gia Bảo đảo mắt rồi bịt mũi đầy vẻ ghét bỏ xích lại gần Dương Quan Văn nói: "Y dám đối xử với ngươi như vậy à! Dương huynh, ta nhìn không nổi nữa! Hay là thế này, ta tìm người chặn đường Lục Trường An, chẳng phải y sẽ đi ngang qua núi Long Hành để về nhà sao, đến lúc ấy cứ sai người chờ y ở đó rồi thay ngươi cho y một bài học!" Lục Trường An này cũng khiến người ta căm ghét, đều là cá mè một lứa với Lý Mộng Ngư kia, chỉ có chút tài hoa đã xem thường người khác!
Dương Quan Văn thất thần lẩm bẩm: "Trường An, Trường An......!Cho y một bài học, cho y một bài học.".