Nghe được lời nói của Tô Ý Thâm, ánh mắt của anh em nhà họ Tô sáng lên, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn!
Tô Ý Thâm xoay xoay cổ tay, khởi động các khớp ngón tay kêu răng rắc!
Lão ngũ, Tô Dĩnh Nhạc, làm việc trong lĩnh vực kỹ thuật và xây dựng, làn da có chút ngăm đen, bản thân anh ta tính cách cũng có chút hung bạo, nghe xong lập tức cười lạnh một tiếng rồi không biết rút từ đâu ra thanh sắt thật dài.
Cơ trưởng nhẹ nhàng tao nhã Tô Nhạc Phi nhẹ giọng nói: “Trong thời đại lấy pháp luật làm chủ, làm sao có thể trắng trợn đánh người như thế được.”
Anh quay đầu lại, ngăn cản một y tá.
“Xin chào, chỗ của cô có bao tải nào không?”
Y tá sửng sốt một chút, sau đó lắp bắp nói: “Có, có, phòng thuốc của chúng tôi có túi da rắn, ngoài ra còn có một ít thùng các tông."
Y tá còn tưởng rằng họ đang muốn đóng gói đồ đạc, thùng các tông chắc chắn tốt hơn bao tải.
Tô Nhạc Phi mỉm cười: "Cảm ơn, một cái bao là được rồi."
Muốn đánh người, đương nhiên phải dùng bao tải mới dễ trùm, dễ đánh chứ.
Anh em nhà họ Tô: "..."
**
Cuối hành lang của khu tầng VIP, từng cơn gió lạnh thổi qua.
Lâm Phong sắp chết cóng tới nơi rồi, trong lòng vẫn không ngừng oán trách.
Anh ta đã đợi cả đêm, giờ đã là rạng sáng mà nhà họ Tô vẫn chưa ra!
Lâm lão gia đợi đến nửa đêm thì không chịu nữa, trước khi rời đi còn dặn Lâm Phong phải chờ ở đây cho bằng được, như vậy mới có thành ý.
Giờ đang là lập Xuân, tiết trời về đêm còn lạnh hơn cả mùa đông, Lâm Phong cảm thấy mình sắp đông cứng lại, vừa mệt vừa đói, lại vừa buồn ngủ.
Anh ta thực sự muốn quay về ngâm mình trong bồn nước nóng rồi lên giường ngủ một giấc thật đã.

Mới chỉ nghĩ đến đó thôi, Lâm Phong liền không nhịn được nữa, đợi thêm một canh giờ, cuối cùng hạ quyết tâm định đi về trước rồi tính sau.
Dưới bãi đậu xe....
Lâm Phong vừa đi vừa gọi điện thoại: "Nhớ phải để ý cẩn thận, Tô tổng và những người khác vừa đi ra phải lập tức báo lại cho ..."
Chữ ‘tôi’ còn chưa nói xong, Lâm Phong đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó hắn bị người ta chụp một cái bao tải lên đầu! Theo sau đó là những trận tay đấm chân đá răng rắc giáng xuống, anh ta không nhịn được hét lên: "Các người đang làm gì vậy! Ngươi là ai!"
Tám anh em nhà họ Tô giẫm chân lên người Lâm Phong, người nào người nấy ra sức đấm đá!
Thực ra bọn họ cũng không cần đích thân làm những chuyện như đánh người này, nếu là chuyện khác bọn họ cũng không thèm làm.

Nhưng khi nghĩ đến những vết thương trên người Túc Bảo, còn cả cái dáng vẻ thận trọng của bé hỏi về nhà có cơm ăn không, có đánh bé không...!thì họ đã không thể kìm nén được lửa giận trong lòng!
Lâm Phong bị đánh đến la hét ầm ĩ, anh ta không thể phản kháng, cũng không có sức đánh trả, chỉ có thể nằm yên chịu trận.
"Dừng tay..."Mấy người có biết tôi là ai không?
Tôi chính là Lâm Phong, chủ tịch tập đoàn Bảo Phong! Dám đắc tội với tôi...mấy người có tin....!Tô Ý Thâm cười lạnh, nới lỏng cà vạt, giơ tay làm động tác dừng lại.
Anh em nhà họ Tô lập tức dừng lại, Tô Dĩnh Nhạc nheo mắt cầm một thanh sắt trên tay ...
Thấy họ dừng lại, Lâm Phong cho rằng đối phương đang sợ hãi.
Nhưng mà, đúng lúc này, một thanh sắp đập thật mạnh vào cẳng chân của Lâm Phong!
"A!!"
Dưới bãi đậu xe tràn ngập tiếng hét của Lâm Phong...
**
Lâm Phong bị đánh đến mức phải đưa vào lại bệnh viện, à, phải nói là còn chưa bước ra khỏi cổng bệnh viện đã bị người ta khiêng trở vào.

Trên người anh ta đầy thương tích, không chỗ nào lành lặn, điều bực mình nhất là anh ta không biết ai là người đã ra tay!
Tra cũng tra không ra.

Đối phương không để cho anh ta bất kỳ manh mối nào, đập anh ta một trận thì cũng thôi đi, lại còn làm cho anh ta tức đến nội thương, xém chút phun ra máu.
Mục Thấm Tâm đứng bên giường Lâm Phong khóc thút thít: "Lâm Phong, anh cảm thấy thế nào rồi ...”
Nếu Lâm Phong có thể ngồi dậy được, chắc chắn anh ta sẽ có thể nhìn thấy nước mắt lo lắng của Mục Thấm Tâm dành cho anh ta.
Mục Thấm Tâm mặc áo bệnh nhân, tỏ vẻ sốt ruột như một người vợ hết mực lo lắng cho
chồng.
Nhưng trong lòng lại đang rất bất an, thấp thỏm!
Làm thế nào mà Túc Bảo, cái thứ tiểu tạp chủng đó, đột nhiên lại trở thành thiên kim duy nhất của nhà họ Tô? !
Ngày hôm qua khi Lâm lão phu nhân nói với cô ta, trong lòng cô ta giật thót một cái, không ngừng lo lắng bất an.
Lần này cô ta sảy thai đương nhiên không phải do Túc Bảo đẩy, mà là do cô ta tự mình làm ngã.
Nhà họ Lâm rơi vào khủng hoảng kinh tế, Lâm Phong không chỉ sắp phá sản mà còn phải trả nợ không ít các khoản vay nặng lãi!
Mục Thấm Tâm không muốn vì đứa con trong bụng mà bị trói chết trên thuyền với nhà họ Lâm.
Cô ta còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, nhất định có thể tìm được người giàu có hơn Lâm Phong, một khi có con, sẽ rất khó để tái hôn.
Cho nên cô ta nhất định phải dứt bỏ đứa con trong bụng, không thể để cho mình phạm phải một chút sai lầm, cho nên mới có cảnh Túc Bảo “đẩy người”.
Ban đầu, Mục Thấm Tâm cảm thấy Túc Bảo là chẳng qua chỉ là cái loại cỏ dại không mẹ thương, nhà họ Lâm lại chưa bao giờ đối xử tử tế với Túc Bảo, thậm chí khi say rượu Lâm Phong còn nói với cô ta rằng Túc Bảo là sỉ nhục lớn nhát của anh ta, còn mong con nhỏ chết tiệt đó chết quách đi cho xong.

Mượn tay Túc Bảo để xử lý đứa con trong bụng, cô ta chắc chắn rằng sẽ không có gì bất trắc xảy ra.
Nhưng ai ngờ được rằng Túc Bảo lại là thiên kim chân chính của nhà họ Tô!
Tô gia, một trong bốn đại gia tộc trong truyền thuyết!
Mục Thấm Tâm bắt đầu thấy sợ hãi, sợ bị điều tra ra.
Phải làm sao bây giờ, phải làm sao, phải làm sao! ?
Cô ta phải nghĩ cách để Túc Bảo không có cách nào nói xấu mình được...
**
Trong phòng bệnh VIP.
Túc Bảo lại một lần nữa mở mắt ra, trong phòng yên tĩnh không có người.
Bé buồn bã cụp mắt xuống, tưởng rằng mọi người đã ra về hết, bỏ bé ở lại một mình.
Cô bé vô cùng bất an, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ cô đơn.
Đúng lúc này, cánh cửa cọt kẹt khẽ mở ra, Tô Ý Thâm bước vào.
Túc Bảo hai mắt hơi mở to, nhen nhóm lên một tia sáng.
Hóa ra Tô lão gia cảm thấy trong phòng có nhiều người chen chúc không tốt cho người bệnh nên bảo mọi người ra ngoài nghỉ ngơi.
Tô Ý Thâm nhẹ nhàng nói: "Túc Bảo, con thấy đỡ hơn chưa? Cậu út đã chuẩn bị bữa sáng cho con, con có muốn ăn luôn không?"
Túc Bảo gật gật đầu.
Tô Ý Thâm lập tức sai người mang bữa sáng vào, những người còn lại trong nhà họ Tô cũng bị tiếng ồn đánh thức, lập tức vây quanh giường bệnh.
Tô lão gia thận trọng hỏi: "Túc Bảo thích ăn cái gì? Có há cảo tôm, bún sủi cảo, sườn heo hấp, bánh sữa trứng...”
|
Tô Dĩnh Nhạc tính cách có phần hấp tấp chen vào, vội vàng nói: Mì xào thịt bò! mì thịt xào bò ngon lắm, ăn đi!"
Tô lão gia dùng gậy đánh vào bắp chân anh ta, khiển trách: "Mì bò, mì bò, Túc Bảo mới ngủ dậy, sao có thể ăn mì bò!”

Ông lại cầm sủi cảo đưa tới :"Túc Bảo, ăn chút sủi cảo trước đi, sủi cảo này hấp rất mềm."
Tô Nhạc Phi bưng tô cháo thịt nạc, cười ấm áp: "Con có thể ăn chút cháo trước."
Túc Bảo mím mím môi, nhìn xung quanh, không hiểu sao chóp mũi lại không chịu nghe lời nữa, cứ cay cay, ngứa ngứa.
Có chút muốn khóc.
Bé...!cái này có tính là có gia đình rồi không?
Túc Bảo sụt sịt, cảnh giác gọi: "Ông ngoại...!Con muốn ăn cơm lạp xưởng..."
Tô lão gia nhất thời hốc mắt đỏ lên, gật đầu thật mạnh: "Này! Được, được, cơm lạp xưởng, ăn cơm lạp xưởng nhé!"
Tô gia tựa hồ như lại được nhìn thấy Tô Cẩm Ngọc thời thơ ấu.
Ngọc nhi của họ rất vô tư, sẽ bĩu môi giận dỗi với các anh trai của mình khi cô ấy không vui, nhưng bé con trước mặt gọi một tiếng ông ngoại thôi cũng phải thật dè dặt, cẩn thận.
Chỉ sợ rằng gọi sai một chút thì mọi người sẽ không thích bé nữa.
Một đứa trẻ mới ba tuổi rưỡi đã biết cách nhìn sắc mặt người ta mà sống.
Nhà họ Tô càng thêm đau lòng, nhìn Túc Bảo ăn cơm xong rồi đi ngủ, sau đó mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Túc Bảo nhắm mắt lại chưa ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng bên tai lại xuất hiện một thanh âm:
[Cặp sách nhỏ, cặp sách nhỏ..]
Túc Bảo mở mắt ra nhìn xung quanh.
Không có ai...
Lúc đầu bé còn tưởng rằng mình đang nằm mơ,mới nghe thấy giọng nói này, nhưng khi bé nhắm mắt lại, giọng nói kia lại vang lên:
[ Túc Bảo, Tiểu Túc Bảo, Tiểu Cặp sách! ]
Tiểu Túc Bảo nắm chặt ga trải giường, khẩn trương nhìn về hướng phát ra âm thanh....