Túc Bảo nhìn về phía rừng cây, kêu một tiếng: “Tiểu Ngũ!”
Trong rừng cây truyền đến một tiếng chim hót, một con vẹt sặc sỡ bay lên, đập cánh bay vòng vòng cũng không chịu lại gần Túc Bảo, ngược lại bay vào sâu bên trong khu rừng.
Túc Bảo đưa tay lên miệng suyt một tiếng, ghé sát vào tai Tô Ý Thâm thì thầm: “Cậu út, Tiểu Ngũ sợ cậu.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cục sữa nhỏ tạo thành hình cái loa nhỏ, đôi mắt to lấp lánh, đáng yêu cực kỳ.
Tô Ý Thâm nhìn về phía khu rừng, học theo giọng điệu của Túc Bảo, nhỏ giọng nói: "Túc Bảo, để cậu gọi người tới bắt nhé, được không? Chúng ta trực tiếp mang Tiểu Ngũ về nhà.”
Túc Bảo cau mày, lắc đầu nói, “Không được đâu.”
Bé lập tức nhìn quanh, như sợ bị con vẹt kia nghe lén.
“Đừng bắt Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ không phải chú chim hư, nếu bắt Tiểu Ngũ sẽ khiến nó sợ đó." Bé cố gắng đè thấp giọng nói.
Tô Ý Thâm đột nhiên cảm thấy buồn cười, cục sữa nhỏ thật đáng yêu!
Anh gật đầu nói: "Được."
Túc Bảo ấn ấn vai Tô Ý Thâm thấp giọng dặn dò: "Cậu út, cậu đứng yên ở đấy nha."
Túc Bảo đi vào sâu bên trong một chút, cất tiếng gọi Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ đứng trên cành cây, kêu lên éc éc: "Có đồ ngốc! Có đồ ngốc!"
Túc Bảo nghiêm túc nói: "Tiểu Ngũ, cậu không phải đồ ngốc."
Con Vẹt: "Có chó dữ! Có chó dữ!"
Túc Bảo lại tiếp tục nghiêm túc giải thích: "Cậu út cũng không phải là chó dữ."
Tiểu Ngũ vẫn nhất quyết không chịu bay xuống.

Túc Bảo không tự chủ lại đi sâu vào trong một chút, lúc này bé chợt nghe thấy phía trước có tiếng động nhỏ, bé theo bản năng nhìn lại...
Lại thấy một đôi mắt quen thuộc đang nhìn bé chằm chằm!
Túc Bảo sợ hãi đến run người, quay đầu muốn chạy, nhưng Mục Thấm Tâm nhanh tay túm lấy cánh tay của bé.
"Túc Bảo...!Cuối cùng con cũng trở lại.”
Túc Bảo lập tức muốn kêu lên, lại bị Mục Thấm Tâm che miệng lại!
Cô ta nở nụ cười dịu dàng, thì thầm nhẹ vào tai Túc Bảo: "Sao vậy Túc Bảo? Con không vui khi nhìn thấy dì sao?”
Cô ta không hề biết rằng Tô Ý Thâm cũng đang ở gần đây.
Cô ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Dì không thích bộ dạng này của con nha, dù sao thì dì cũng coi như là mẹ của con mà!"
Túc Bảo theo bản năng giơ tay muốn kéo tay Mục Thấm Tâm ra, quay người định chạy.
Mục Thấm Tâm có chút kinh ngạc, cái con nhóc chết tiệt này từ khi nào mà có sức lực mạnh như vậy?
Mục Thấm Tâm ngay lập túm lấy Túc Bảo, lại một lần nữa bịt miệng bé lại.
"Túc Bảo, em bé trong bụng cũng đã bị con hại chết, hiện tại dì không để bụng mà vẫn tới gặp con, vậy mà con lại đối xử với dì thế này." Mục Thấm Tâm cười lạnh một tiếng nói.
Túc Bảo ‘ưm ưm’ lắc đầu.
Mục Thấm Tâm cười híp mắt, dáng vẻ hoàn toàn không giống với lúc đánh Túc Bảo.
"Túc Bảo không có đẩy dì?”
Nhưng nếu hôm đó con không đột ngột xuất hiện làm dì sợ, sao dì có thể bị ngã chứ?”
“Vậy nên con phải chịu trách nhiệm, bây giờ gì không còn em bé nữa,dì đã đủ đáng thương lắm rồi......!Nên là nếu cậu của con có hỏi, con nhất định phải nói là do con đã đẩy dì, đã nghe rõ chưa?” Nhưng Túc Bảo chỉ mím chặt môi không nói lời nào, trong mắt tràn đầy kháng cự.
Bé không có đẩy dì, nên bé sẽ không thừa nhận.

Mục Thấm Tâm không có quá nhiều thời gian, trong mắt dần mất kiên nhẫn!
Cô ta ghét cái con tạp chủng này này, bị tát vài phát cũng không chịu kêu một tiếng, không chịu nghe cô nói, thật sự là một thứ phiền phức.
Mục Thấm Tâm sắc mặt sa sầm, cô ta cười lạnh nói: "Túc Bảo, con thật đúng là không biết nghe lời, con mà cứ tiếp tục như vậy, có tin
rằng dì sẽ đánh con không?"
Chuyện xảy ra ngày đó không có người giám sát, cũng không có người nhìn thấy, dù có đẩy hay không thì nhà họ Tô cũng sẽ nhất định tin lời Túc Bảo.
Cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cô ta vẫn
phải duy trì hình tượng hoàn hảo, tìm cách thu hút sự chú ý của nam thần.
Mục Thấm Tâm đã từng đọc một bài báo, nói rằng một giáo viên mầm non đã đánh một đứa trẻ, sau đó đe dọa đứa trẻ rằng cô ta có một chiếc kính viễn vọng dài, bất kể đứa trẻ nói hay làm gì, cô ta đều có thể nghe thấy, quả nhiên đứa trẻ đó về nhà không dám kể với bố mẹ chuyện mình bị đánh.
Mục Thấm Tâm khẽ động, cố hết sức uy hiếp: "Dì nói cho con biết, đừng tưởng rằng con có mấy người cậu là bọn họ có thể bảo vệ con! Dì biết pháp thuật đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được con! "
Túc Bảo đột nhiên mở miệng, tàn nhẫn cắn mạnh vào lòng bàn tay của Mục Thấm Tâm!
Mục Thấm Tâm kêu lên, theo bản năng giơ tay tát vào mặt Túc Bảo!
Nhìn thấy cái tát sắp giáng xuống mặt Túc Bảo, chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay Túc Bảo chợt loé lên, nhấc lấy tay Túc Bảo tát Mục Thấm Tâm một cái.
Mục Thấm Tâm cười lạnh, tay nhỏ chân nhỏ, cũng dám đánh người?
Nhưng mà, một giây kế tiếp, Mục Thấm Tâm ầm một tiếng bay ra ngoài, rơi vào trong bụi rậm!
Cùng lúc đó, Túc Bảo được Tô Ý Thâm ôm vào lòng!
Túc Bảo sửng sốt, nhìn tay mình, rồi lại nhìn cậu út.
Trong mắt bé hiện lên một tia nghi hoặc, không biết là vừa rồi là do bé đánh bay dì ta, hay là do cậu út đá bay dì ta?

Tô Ý Thâm cũng có một chút nghi ngờ, vừa rồi dường như anh đã đá bay Mục Thấm Tâm một cách quá dễ dàng thì phải, thật kỳ lạ ...!Chẳng lẽ là ảo giác?
Tô Ý Thâm lạnh lùng nhìn Mục Thấm Tâm, trầm giọng nói: “Cô dám đánh Túc Bảo?!”
Trong mắt anh tràn ngập hàn ý, ôm Túc Bảo trong ngực từng bước đi về phía trước.
Mục Thấm Tâm hoảng sợ, chết tiệt, Tô Ý Thâm đến khi nào vậy?
Cô ta vội vàng xua tay: "Không phải, Tô tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tôi sao có thể đánh Túc Bảo? Tôi, tôi cũng coi như là mẹ của Túc Bảo mà..."
Đôi mắt của Tô Ý Thâm càng thêm lạnh lùng, dùng một chân giẫm lên mặt của Mục Thấm Tâm!
"Mẹ của Túc Bảo? Cô cũng xứng?!" Tô Ý Thâm dùng tay bịt lại hai tai của Túc Bảo, đem đầu nhỏ của Túc Bảo ấn vào trong ngực, không cho bé xem cảnh tiếp theo!
Nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt Tô Ý Thâm, Mục Thấm Tâm hoảng sợ: "Tô tiên sinh...”
Cô ta chưa kịp nói xong, Tô Ý Thâm đã dùng sức giẫm lên người cô ta, khiến mặt cô ta bị bẹp dí xuống đất!
"A"
Mục Thấm Tâm kêu lên thảm thiết! Mặt cô ta bị đá cứa vào, thậm chí còn có một viên đá nhỏ cắm vào da thịt, rất đau!
Con vẹt từ trên cao bay tới, đậu trên ngọn cây cách đó không xa, quang quác kêu lên:
"Đánh con chó rồi! Đánh con chó rồi!”
Đồ ngốc! Đồ ngốc!”
Cô ta đau muốn khóc, nhưng Tô Ý Thâm căn bản không có ý định bỏ qua cho cô ta, cô ta thắc mắc có khi nào đầu mình sẽ bị giẫm nát không!
"Tô tiên sinh, thả tôi ra...!xin anh tha cho tôi! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!"
Mục Thấm Tâm gào khóc nói.
Tô Ý Thâm hừ lạnh một tiếng nhấc chân ra.
Bạo lực trước mặt trẻ con là không tốt, anh nhịn.
Có điều, anh vẫn đá thêm một cái lên mặt Mục Thấm Tâm, làm gãy luôn sống mũi của cô ta.

"Cút!" Anh lạnh lùng nói.
Một bên mặt của Mục Thấm Tâm bê bết máu, cô ta không dám nói thêm lời nào, ôm mặt bỏ chạy.
Mục Thấm Tâm chạy về phòng chỉ cảm thấy cả khuôn mặt trở nên đau rát, hòn sỏi nhỏ vẫn còn cắm
ở trên mặt cô ta, cô ta miễn cưỡng rút ra, đau đến mức muốn hét lên!
Tô Ý Thâm có phải là đàn ông không, có thể đánh cả phụ nữ, thật bạo lực!
"Xít..."
Trên mặt chỉ cần động nhẹ một chút thôi cũng đau điếng cả người, Mục Thấm Tâm nhìn mình trong gương, sống mũi lệch hẳn sang một bên.
Cô ta bật khóc, trong lòng càng không ngừng nguyền rủa.
Vốn tưởng rằng Túc Bảo tuổi còn nhỏ, chỉ cần doạ một chút nó sẽ không dám nói bừa - dù sao thì trước kia vẫn luôn như thế!
Thế nhưng hôm nay chiêu này lại không có tác dụng nữa, cô ta lại còn bị Tô Ý Thâm đánh cho tới tả!
Mục Thấm Tâm thử đưa tay lên cẩn thận chạm vào mũi, kết quả đau đến mức suýt thì thăng thiên.
Cô ta gần như suy sụp: "Mặt của tôi...!mặt của tôi!"
Từ trước đến nay, thứ khiến cô ta tự hào nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Sau này nếu rời khỏi Lâm Phong, cô ta tự tin rằng chỉ cần dựa vào dung mạo này của cô ta, câu một người đàn ông tốt hơn là không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ...!vết thương do đá cắm trên mặt sâu như vậy, cho dù lành lại cũng sẽ để lại sẹo.
Khuôn mặt của cô ta đã bị hủy!
"Aaaaaaaa!"
Mục Thấm Tâm tức giận đập vỡ cái gương, cô ta không cam lòng!.