Một tháng sau khi Lưu Hoài Diệp nhận được thư, một đại đội nhân mã xuất hiện ở Vũ Dương, đúng lúc giờ lên đèn, đường phố vốn yên tĩnh vì hoàng đế đến mà có vẻ đặc biệt nghiêm nghị cùng khẩn trương.

“Hoài Uyên, Tang Vận đâu?” Hạ xa giá, Lưu Hoài Diệp lập tức hỏi. Từ khi hắn thu được thư của Lưu Hoài Uyên đến bây giờ, đã qua gần hai tháng, hài tử trong bụng Tang Vận cũng đã lớn gần sáu tháng, mỗi một ngày qua, tim hắn cùng với Lam Khuyết Dương cũng cùng treo lên ngày đó.

“Hoàng huynh, có chuyện ta nghĩ người nên biết trước.” Lưu Hoài Uyên cũng không mang Lưu Hoài Diệp tới chỗ ở của Bạch Tang Vận, mà là hướng về phía bên hông, ý bảo Lưu Hoài Diệp cùng hắn đi qua. Thấy thần sắc Lưu Hoài Uyên có chút ngưng trọng, lòng Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương trầm xuống. Phân phó những người khác chờ ở bên ngoài, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương vào phòng.

“Làm sao vậy? Có phải Tang Vận đã xảy ra chuyện hay không!” Vừa vào phòng, Lưu Hoài Diệp đã tóm lấy Lưu Hoài Uyên hỏi.

“Hoàng huynh, người trước tiên đừng vội, Tang Vận hiện tại rất khỏe, bất quá có một số việc ta muốn nói trước một chút với hoàng huynh người.” Trong phòng, Lưu Hoài Uyên sau khi bảo hoàng huynh ngồi xuống, kéo Ngũ Mặc đang chờ bên trong phòng qua.

Sau khi hành lễ cấp Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương, Ngũ Mặc nói: “Hoàng thượng, hạ quan mấy ngày trước đây lúc kiểm tra cho hầu gia, phát hiện… hầu gia mang… không phải thai song sinh.” Lời của Ngũ Mặc vừa mới nói xong, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương liền đứng lên.

“Không phải thai song sinh? Thái y và ngươi không phải đều chẩn đoán nói là thai song sinh sao? Hay là thân thể Tang Vận xảy ra vấn đề gì?!” Lam Khuyết Dương sốt ruột, trong lòng là tư vị nói không nên lời.

“Hoàng thượng, vương gia, hầu gia mang không phải thai song sinh, mà là…thai tam sinh…” Ngũ Mặc nhìn hai người sửng sốt trong nháy mắt, bình tĩnh tâm thần lại nói một lần, “Trong bụng hầu gia, khả năng… có ba hài tử… Chỉ là một hài tử trong đó tâm mạch yếu hơn, vì thế lúc trước không kiểm tra ra. Sau khi hạ quan cùng mấy vị y quan khác kiểm tra cho hầu gia một lần nữa, phát hiện, quả thật có tâm mạch của ba hài tử, nhưng mà… thân thể hầu gia yếu kém, có lẽ sẽ giữ không được một hài tử.”

“Ba… Tang Vận… mang ba…” Lưu Hoài Diệp vừa mừng vừa sợ lẩm bẩm nói.

“Hoàng thượng… Chúng ta có ba hài tử…” Làm như không có nghe thấy câu nói sau cùng của Ngũ Mặc, Lam Khuyết Dương kích động bóp nát tay vịn của ghế ngồi.

“Hoàng huynh, Khuyết Dương, Tang Vận bây giờ còn chưa biết chuyện này, ta không dám nói với hắn, vạn nhất cuối cùng có một hài tử không giữ được, cũng tránh cho Tang Vận khổ sở.” Nhìn thấy biểu tình của hoàng huynh, Lưu Hoài Uyên cảm động lây, mặc dù hài tử trong bụng Bạch Tang Vận không phải của hắn, nhưng nghĩ đến đó là cốt nhục của Lưu gia bọn họ, khi hắn lo lắng cho Bạch Tang Vận, nhiều hơn cũng là vui sướng.

“Đúng, đúng, đừng cho Tang Vận biết…” Lưu Hoài Diệp dường như lúc này mới cảm giác được hắn sắp làm phụ thân rồi, cử chỉ có phần luống cuống.

“Hoàng thượng, hạ quan có một chuyện muốn cầu.” Đột nhiên, Ngũ Mặc quỳ trên mặt đất nói.

“Mặc Mặc?” Lưu Hoài Uyên muốn kéo người lên, lại bị cự tuyệt.

“Nói.” Lưu Hoài Diệp vẫy xuống, bảo Lưu Hoài Uyên đợi một chút.

“Thỉnh hoàng thượng để cho hạ quan đỡ đẻ cho hầu gia.” Ngũ Mặc dập đầu nói. Hắn biết vạn nhất Bạch Tang Vận xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Lưu Hoài Uyên có lẽ cũng không bảo vệ được hắn, nhưng hắn muốn tự mình đỡ đẻ cho Bạch Tang Vận.

“Mặc Mặc!” Lưu Hoài Uyên không nghĩ tới Ngũ Mặc sẽ đích thân đề ra yêu cầu này với hoàng huynh, hắn mặc dù cũng có ý để cho Ngũ Mặc đỡ đẻ cho Bạch Tang Vận, thế nhưng tình huống của Tang Vận khác với người ngoài, dù cho bọn họ biết khả năng sống sót của Bạch Tang Vận không lớn, nếu Bạch Tang Vận thực sự có bất trắc gì, hoàng thượng chắc chắn bắt thái y đỡ đẻ chôn cùng.

“Đỡ đẻ cho Tang Vận… Ngươi phải biết sẽ có hậu quả gì…” Lưu Hoài Diệp không có vì quan hệ của Ngũ Mặc cùng Lưu Hoài Uyên mà mềm khẩu khí.

“Hoàng thượng, hạ quan biết, “Ngũ Mặc lại dập đầu một cái, “Bạch hầu gia tình nguyện bỏ tính mạng của hắn cũng muốn sinh hạ hài tử cho hoàng thượng, hạ quan dị thường kính phục, hạ quan biết tình hình sinh sản của Bạch hầu gia có nguy hiểm rất lớn, nhưng hạ quan vẫn muốn tự mình đỡ đẻ cho Bạch hầu gia, hạ quan… không chỉ muốn lưu lại hài tử cho Bạch hầu gia, còn muốn… còn muốn để cho hầu gia có thể bình an sinh sản.”

Lời nói của Ngũ Mặc khiến cho Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đều kinh ngạc không thôi, Lam Khuyết Dương vội vàng mở miệng: “Ngươi là nói ngươi có biện pháp cho Tang Vận bình an sinh sản?”

“Vấn đề sinh sản lớn nhất của hầu gia chính là hài tử sinh ra như thế nào, hạ quan hơn một tháng nay tra đủ loại y thư, cũng hiểu biết một số chuyện nam tử sinh sản, hạ quan cho rằng hầu gia có thể bình an sinh hạ hài tử, duy nhất cần giải quyết chính là việc cầm máu. Lúc sinh sản, nếu có thể bảo vệ tâm mạch của hầu gia, cũng mau chóng lấy hài tử ra, lại phối hợp với phương pháp cầm máu, hầu gia có lẽ sẽ có chút chứng khí hư (1), nhưng sẽ không hại đến tính mạng, sau này lại bổ dùng thêm với đồ bổ máu là được.” Ở Ngũ Mặc xem ra, hắn không hi vọng nhất chính là người kiên cường kia chết đi.

Lưu Hoài Diệp đứng lên, đi qua đi lại trong phòng. “Trẫm đương nhiên rõ ràng điểm này, nhưng vấn đề là phải càng nhanh càng tốt, mà thân thể Tang Vận liệu có thể giữ được đến khi mất máu không, còn có, phải rạch một đao trên bụng của hắn… Cái loại đau này… Tang Vận cho dù không vì mất máu quá nhiều mà chết, cũng rất có thể sẽ bị đau mà chết!” Lưu Hoài Diệp nắm chặt nắm tay, vì người y yêu, vì hài tử sắp ra đời của y.

“Hoàng thượng, thần đã nghĩ tới kế sách ứng phó, bất quá, đến lúc đó cần Lam vương gia ra tay tương trợ.” Nói tới đây, trong mắt Ngũ Mặc tràn đầy quang mang quyết không cho phép mình thất bại.

“Chỉ cần giữ được Tang Vận cùng hài tử, cần cái gì ngươi cứ việc mở miệng.” Không đợi Lưu Hoài Diệp thốt lời, Lam Khuyết Dương liền lên tiếng.

“Ngũ Mặc, chỉ cần ngươi có thể giữ được Tang Vận, chẳng sợ hài tử kia ngươi không giữ được, trẫm liền phong ngươi làm y thủ của Thái Y viện, chưởng quản Thái Y viện, hơn nữa, trẫm cũng sẽ không phản đối chuyện của ngươi với Hoài Uyên.” Nhiều ngày lo lắng Tang Vận sẽ cứ như vậy mà rời khỏi hắn, mà lúc này nhưng lại nghe được Tang Vận có lẽ sẽ không chết, nếu không phải lo lắng đến thân phận của hắn, Lưu Hoài Diệp thật muốn hô to mấy tiếng.

“Hoàng thượng, hạ quan không cầu ban thưởng gì, hạ quan chỉ là muốn cứu mạng của hầu gia. Hoàng thượng, thân thể hầu gia từng bị thương nặng, mặc dù chuyên tâm điều dưỡng, nhưng mang thai giờ này với hắn mà nói lại là thập phần mệt mỏi, có câu nói ‘tâm duyệt tắc thể kiện’ (2), hoàng thượng và vương gia lúc trước từng muốn xóa sạch hài tử khiến cho hầu gia thương tâm bội lần, hạ quan khẩn cầu hoàng thượng cùng vương gia trước khi hầu gia sinh sản có thể hết lòng khuyên giải an ủi hầu gia, để cho tâm tình hầu gia có thể vui vẻ, điều dưỡng thân thể đối với hầu gia, bình an sinh sản đều là trợ lực lớn lao.”

Lời nói này, Ngũ Mặc biết lấy thân phận của hắn, thực sự không nên nói, nhưng tưởng tượng đến thất vọng cùng khổ sở thỉnh thoảng lộ ra trong mắt Bạch Tang Vận, hắn liền nhịn không được nói. Nam tử mang thai vốn là phải chống chọi với phiêu lưu cực đại cùng ánh mắt khác thường của người ngoài, nếu người thương còn không thể hiểu, cái loại buồn khổ này, nghĩ đến hắn liền cảm thấy khó chịu, huống chi còn là một người như vậy.

“Biết, trẫm biết… Trẫm sẽ hảo hảo bồi lỗi với hắn… Chỉ cần hắn có thể cao hứng, bảo trẫm làm cái gì cũng được.” Rốt cuộc chờ không nổi nữa, Lưu Hoài Diệp cho Ngũ Mặc đứng lên trực tiếp hỏi Lưu Hoài Uyên, “Tang Vận ở đâu, trẫm muốn đi thấy hắn… còn cả… hài tử của trẫm.”

………

Trong dục trì, Bạch Tang Vận cùng Thượng Quan Vân chia nhau ngồi hai bên, từ sau khi hắn tới Vũ Dương, Lưu Hoài Uyên liền bố trí nơi này thành dục gian dành riêng cho hắn, mà việc lau sạch thân thể hắn cũng chưa bao giờ để cho người ngoài hầu hạ, một là không quen, hai là hắn không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng bụng bầu của mình, nhưng Thượng Quan Vân lại là vô luận hắn nói như thế nào đều muốn kiên trì bồi hắn tắm rửa, nói là bồi hắn, nhưng thật ra là không yên lòng để hắn một mình. Bạch Tang Vận thường xuyên nghĩ, lấy tính tình của Thượng Quan Vân, hắn thật sự nhìn không ra Thượng Quan Vân là hoàng đế Trạch Yên, ngược lại như là tiểu công tử được sủng đến lớn, chẳng biết nhân gian hiểm ác, cũng khó trách Vệ Mạnh Hâm kia có thể một mình nắm giữ quyền lực Trạch Yên, thậm chí muốn giết hắn.

“Bạch đại ca… Ta có thể sờ sờ bụng của ngươi sao?” Do dự nửa ngày, Thượng Quan Vân nhịn không được hỏi, bụng lớn như vậy, hắn rất khó tưởng tượng bên trong có hai hài tử… Năm đó, hắn cũng là ở trong bụng mẫu phi như vậy sao?

“Được.” Bạch Tang Vận cười cười, qua hai tháng, sờ cái bụng càng lúc càng lớn của mình, hắn cũng thường thường sinh ra cảm giác không thật.

Thượng Quan Vân nhận được cho phép tới gần Bạch Tang Vận, nhẹ nhàng đặt tay lên trên bụng Bạch Tang Vận, sau đó kinh ngạc kêu lên: “Bạch đại ca! Nơi này đang động a!” Dưới bàn tay dường như có cái gì đang đá mình, Thượng Quan Vân cực kỳ kinh ngạc.

“A… Ta lúc lần đầu tiên biết chúng nó động cũng hoảng sợ.” Bạch Tang Vận cười, “Hai hài tử này một ngày cũng không thành thật, ta nghĩ rất có khả năng cả hai đứa đều là nam hài nhi.” Mà đây cũng là điều hắn trông mong.

“Bạch đại ca…” Thượng Quan Vân thu tay, trên mặt lại hiện ra vài phần khó xử, “Ngươi nói, đến lúc đó làm sao ngươi biết đứa nào là của Lưu Hoài Diệp, đứa nào là của Lam Khuyết Dương, hoặc là, hai đứa đều là của cùng một người?” Hắn đương nhiên hi vọng có một là của Lưu Hoài Diệp, như vậy cũng không uổng Bạch Tang Vận chịu khổ lớn như vậy, nhưng loại chuyện này, ai cũng không nói chính xác được.

“Ta tin một đứa trong đó nhất định là của Hoài Diệp, về phần Khuyết Dương… ta hi vọng đứa kia là của hắn, nếu không phải…” Bạch Tang Vận cũng bắt đầu khó xử, “Ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, hi vọng đến lúc đó, Khuyết Dương sẽ không để ý.” Nghĩ đến bọn họ từng muốn xóa sạch tử hài tử của mình, trong lòng Bạch Tang Vận một trận đau nhói.

“Bạch đại ca, ngươi có phải… còn giận bọn họ hay không.” Thấy Bạch Tang Vận không cười nữa, Thượng Quan Vân nhỏ giọng hỏi.

“Nói không giận… là giả… Mặc dù ta biết, bọn họ là vì tốt cho ta.” Ở trước mặt Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận không có che giấu tâm tư của mình, “Có một số việc, biết là một chuyện, có thể tiếp nhận hay không, lại là một chuyện khác.”

Hai người đang nói chuyện không có nghe được cửa mở, cũng không có nghe được có người đến.