Rạng sáng cùng ngày tên ban nhạc được quyết định, Hoắc Hào Chi bị một cú điện thoại đánh thức, gọi anh lập tức về đế đô.

Ông già bệnh nặng vào viện.

Giá cổ phiếu của Hoắc thị gần đây vốn không có khởi sắc, tin tức này vừa bị lộ khẳng định sẽ dậu đổ bìm leo, người trong điện thoại nôn nóng nói đã tạm thời phong tỏa tin tức với bên ngoài.

Dù có chuyện lớn không thể bỏ xuống thế nào, lần này Hoắc Hào Chi cũng không thể không về đế đô một chuyến. Dù sao chuyện cổ phiếu Hoắc thị rớt giá nói đến cùng cũng có phần anh quạt gió thêm củi.

Còn sớm, Kiều Vi vẫn chưa dậy, anh thậm chí không kịp báo cô một tiếng.

Trợ lý nhắm mắt theo đuôi đi theo anh.

Tiếng máy bay cất cánh vù vù biến mất ở bên tai, Hoắc Hào Chi nhắm mắt ngửa đầu nằm một lúc, bỗng cảm thấy có chỗ không đúng.

Sức khỏe ông già vốn rất tốt, còn kiểm tra định kỳ, sao lại đột nhiên bệnh nặng?

Nếu thật sự là bệnh nặng, hai mẹ con kia không phải đèn cạn dầu, ước gì anh ở thành phố G không thể quay về, sao có thể để mặc cấp dưới thúc giục anh lên máy bay?

Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, Hoắc Hào Chi kéo bịt mắt xuống, mở ipad lên, xem tất cả tiêu đề bài báo trên các trang web lớn vẫn không nhìn ra bất kỳ manh mối nào.

Lừa đảo!

Hoắc Hào Chi ném ipad qua một bên, nhíu mày suy nghĩ.

Nếu đã lên máy bay thì không còn cách quay đầu. Thương nhân không có lợi sẽ không dậy sớm, cũng không biết lần này ba Hoắc dùng mọi thủ đoạn lừa anh về đế đô để làm gì.

...

Máy bay vừa đáp cánh, mọi thiết bị liên lạc của Hoắc Hào Chi đều bị người ta lấy đi.

"Trả đây." Hoắc Hào Chi lạnh lùng nói.

Người đàn ông cao to mặc đồ đen khom người, mở cửa xe phía sau cho anh: "Xin lỗi câu Hoắc, cậu đừng làm khó chúng tôi."

"Ai sai anh tới đón?"

"Chủ tịch đang ở nhà chờ cậu ăn sáng."

Bảo anh ngàn dặm xa xôi về đế đô để ăn sáng?

Ăn sáng cái đầu nó!

Hoắc Hào Chi đá cửa xe một cái, đứng yên không nhúc nhích.

"Cậu Hoắc, cậu đừng làm khó chúng tôi."

"Được thôi, trả di động đây."

"Vậy thì không được, chủ tịch nói..."

"Gửi cái tin nhắn xong sẽ đưa anh. Anh không nói thì ai biết hả?"

Cuối cùng cũng lấy lại di động nhưng không phải gửi tín hiệu cầu cứu.

Cũng không biết Kiều Vi đã dậy chưa, có uống thuốc chưa, Hoắc Hào Chi do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhắn một dòng lời ít ý nhiều.

- Tôi về đế đô mấy ngày, có việc gì thì tìm Tây Bốc, bảo nó báo tôi biết.

...

Nhà họ Hoắc ở Tây Sơn đế đô, bên cạnh là vườn thượng uyển, cây cối đều là cảnh sắc tự nhiên không có con người can thiệp.

Xe chạy thẳng qua cổng lớn công nghệ mạ vàng.

Cách mấy tháng, Hoắc Hào Chi lại quay về nơi này.

Không còn dáng vẻ tùy hứng như ở thành phố G, vừa về đến đây, anh liền trở nên khó tính hơn thường ngày. Người giúp việc không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ cẩn thận cúi đầu bày chén đũa.

Người bệnh tình nguy kịch trong điện thoại rạng sáng hiện đang ngồi ở chủ tọa, thong dong dùng muỗng bạc ăn tổ yến.

"Hào Chi, khó khăn lắm mới về một chuyến, mới sáng tinh mơ đã tức giận như vậy, là ai chọc em vậy hả?" Hoắc Trọng Anh ngồi đối diện anh, trêu chọc.

Từ lúc ở trên máy bay Hoắc Hào Chi đã giận một bụng, đang lo không cho chỗ trút ra, tay gõ gõ cái ly vài cái, anh nhìn chằm chằm hắn, phản bác: "Có người bỏ một triệu đô để mua mạng của tôi, anh nói xem tôi làm sao vui được?"

Hoắc Trọng Anh giật mình, lại nghĩ Hoắc Hào Chi không có bằng chứng, cho dù anh nói bậy, hắn cũng nắm chắc có thể chứng minh bản thân trong sạch.

Hắn ra vẻ kinh ngạc, nhíu mày hỏi: "Mua mạng của em? Em có biết là kẻ nào không?"

"Tôi không biết, sao tôi biết được!" Hoắc Hào Chi nhún vai, cầm muỗng khuấy khuấy chén canh, "Tôi chỉ biết hắn là kẻ mặt người dạ thú, tâm địa ác độc..."

"Gì đó?" Ba Hoắc nghe vậy, lúc này mới buông cái muỗng xuống hỏi anh.

Hoắc Hào Chi khái quát lại chuyện xảy ra ở gara, mắt liếc nhìn người đối diện, khinh thường: "... Đúng là xem thường con rồi, tưởng ai cũng lấy được mạng con hả!"

"Sau này dẫn theo hai người đi." Ba Hoắc cau mày, "Con bớt qua lại với bạn bè không đứng đắn đi, lo mà làm việc, sau này bớt về thành phố G lại."

Nói đến cùng vẫn quy kết lên bạn bè anh.

Hoắc Hào Chi cười lạnh: "Vậy thì không được, bà nội của con còn ở đó."

"Bớt dùng bà nội con làm bia đỡ đi, con ở cái tuổi này cũng nên lập gia đình khởi nghiệp rồi." Dứt lời, ba Hoắc nhìn Vu Mạn, ho hai tiếng.

Người phụ nữ cười nói: "Hào Chi, ba con đã nhờ làm mai cho con, họ giới thiệu con gái lớn của Đức Lâm, đêm nay cô ấy sẽ bay tới đế đô, dì đã hẹn ngày mai, hai con đi ăn một bữa đi..."

Thì ra đây là mục đích ông già giả bệnh gọi anh về.

Chén đĩa va nhau, anh buông cái muỗng xuống, hờ hững hỏi: "Con gái lớn của Đức Lâm? Ai vậy?"

"Gặp rồi sẽ biết, cô bé cũng học ở châu Âu, hai đứa chắc sẽ có rất nhiều đề tài nói chuyện..." Người phụ nữ tiếp tục khuyên.

"À, vậy ai hẹn thì người đó đi đi, tôi không đi." Hoắc Hào Chi kéo ghế ra, đứng dậy, cười cười, "Buổi hẹn hò này chắc anh cả sẽ rất thích."

Hai chữ anh cả, anh cố tình nhấn mạnh.

"Hoắc Hào Chi!" Mới đi hai bước quả nhiên liền bị ông già gọi lại, "Nếu con không đi, thế thì ở nhà đi, đừng hòng đi đâu cả."

Lại là chiêu này.

Tưởng tịch thu di động hộ chiếu của anh là có thể giữ anh ở đây à?

Trên thực tế, ít nhất Hoắc Hào Chi có một trăm cách để chống đối, anh tiếp tục đi về phía trước.

"Hào Chi, ba suy nghĩ cho em nhiều như vậy, em không đi thì thôi, sao lại thế hả?" Hoắc Hào Chi thêm mắm thêm muối.

Nghe vậy, Hoắc Hào Chi thay đổi ý định, xoay người.

"Địa chỉ."

Hai mẹ con không ngờ anh đột nhiên thay đổi, chăm chú nhìn anh, không đoán ra anh đang nghĩ gì.

Hoắc Hào Chi là người không chịu quản thúc, kiềm nén từ lúc xuống máy bay đến giờ, vốn tưởng anh sẽ tranh cãi mới đúng.

"Địa chỉ!" Hoắc Hào Chi lặp lại.

Vu Mạn vội cho anh địa chỉ.

Anh thong thả ung dung sửa lại cổ tay áo, nghe xong liền ngẩng đầu nhìn Hoắc Trọng Anh chằm chằm: "Tôi sẽ đi."

Anh đứng sau ba Hoắc, dùng khẩu hình để nói chuyện, nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt mang đến cảm giác đáng sợ cho người ta.

Hoắc Trọng Anh thấy rất rõ, anh nói là:

Đừng chọc tôi.

Hoắc Hào Chi có rất nhiều cách khiến hắn không thoải mái.

Chân trước anh vừa đi, sau lưng Hoắc Trọng Anh liền nhận được điện thoại của cậu mình.

Ông gia đang ngồi, hắn lặng lẽ tắt chuông, mãi tới khi xong bữa cơm mới tìm một chỗ không người gọi lại.

Đầu bên kia truyền tới giọng gấp gáp: "Trọng Anh, lần này con phải giúp cậu..."

Hạng mục hợp tác với Hoàn Hải ban đầu ba Hoắc giao cho Hoắc Trọng Anh phụ trách, tạo cơ hội cho hắn rèn luyện, không ngờ giữa đường xảy ra việc kia, người vất vả lắm mới được bảo lãnh ra ngoài, hạng mục đương nhiên đã bị đẩy vào tay người khác.

Người cậu này trước đây hắn dẫn theo tham gia dự án vẫn còn ở lại, phụ trách các công trình liên quan, không ngờ đúng lúc trở thành đối tượng cho Hoắc Hào Chi trả thù.

Ông ta bủn xỉn lại tham lam, ăn xét vật liệu công trình, làm lộn xộn sổ sách, thuế má cũng gặp vấn đề. Hoắc Trọng Anh sớm đã nhắc nhở ông ta kiềm chế một chút, ông ta không nghe, đợi đến lúc thanh tra và công an vào cuộc kiểm tra, ông ta mới sốt ruột móc nối quan hệ.

Có ích lợi gì?

Thành phố G là căn cứ của Hoắc Hào Chi, mạng lưới nhà họ Từ trải rộng, anh muốn chỉnh ai, có ai dám trái lại?

Sau khi việc thuê sát thủ bị bại lộ, ngoại trừ đe dọa, Hoắc Hào Chi không làm gì cả, không ngờ đứa em trai tốt này đang ở đây chờ hắn. Hắn đã biết anh không dễ dàng bỏ qua mà.

Hoắc Trọng Anh không giống mẹ mình có nhiều tình cảm với người cậu này, chuyện tới nước này chỉ mong bản thân sớm thoát thân, không liên lụy vào. Hắn vừa xoay người, tuyệt đối không được để rơi vào vũng nước đục.

Cuối cuộc gọi Hoắc Trọng Anh an ủi người cậu ở thành phố G xa xôi, lòng đã hạ quyết định tự chặt bỏ cánh tay này.

...

Thành phố G, qua mùng tám tháng chạp, nhiệt độ ngày càng thấp.

Kiều Vi vừa đi lấy máu, gần đến bữa cơm thì nhận được điện thoại trả lời của Viên Luật Thư.

Cô vốn không ôm nhiều hi vọng, ai ngờ em trai Luật Tĩnh thậm chí không hỏi gì đã đồng ý lời mời tới thành phố G của cô.

"Em không cần thời gian suy nghĩ à?"

"Không cần, em cũng muốn thử xem..." Đầu bên kia im lặng một hồi, mới tiếp tục, "Chị em từng ở thành phố đó.

Cúp máy, Kiều Vi mới phát hiện tin nhắn Hoắc Hào Chi gửi buổi sáng.

Sao lại đột nhiên về đế đô?

Cô không trả lời.

Nhìn ngoài cửa sổ một lúc cô mới giật mình phát hiện Hoắc Hào Chi vốn là người đế đô.

Trước đây Kiều Vi nghe nói Hoắc Hào Chi thỉnh thoảng tới thành phố G thăm bà nội mình, lần này anh ở đây cũng lâu rồi.

...

Tiểu Sinh lên lầu tim cô chơi, thằng bé cầm theo máy bay, tự chơi một mình.

Thấy cô đã nói chuyện điện thoại xong, cậu bé mới quay đầu nói: "Chị ơi, tiêm cái thứ màu trắng ấy xong sẽ rất đau, chị đừng tiêm."

Có lẽ cậu bé nhớ tới lời bác sĩ nói lúc ở phòng kiểm tra, sau đợt cảm, lượng bạch cầu của Kiều Vi quá thấp, phải truyền bạch cầu, chờ bạch cầu lên tới giá trị bình thường mới có thể tiến hành hóa trị lần hai.

"Em từng tiêm à?" Kiều Vi hỏi.

"Dạ không." Cậu bé lắc đầu, "Nhưng bà nằm ở giường bên có tiêm, lần nào buổi tối cũng ngủ không yên, còn đập vào tường."

"Bây giờ bà có khỏe không."

"Không khỏe." Tiểu Sinh lắc đầu, tới bên tai cô, thì thầm, "Dì đó bị sao ấy, lần nào tới cũng cãi nhau với chú, nói muốn cho bà xuất viện."

Kiều Vi xoa đầu cậu: "Trẻ con đừng nghĩ nhiều như vậy."

"Em không phải trẻ con, nếu em là cảnh sát, em sẽ bắt dì đó lại."

Tiểu Sinh cầm máy bay đứng lên ghế, còn chưa nói hết câu đã trượt chân, thiếu chút ngã xuống, Kiều Vi vội duỗi ta đỡ nó.

Cậu bé nặng hơn tưởng tượng nhiều, thiếu chút không đỡ được, sức khỏe Kiều Vi cũng không tốt, chính mình cũng lùi lại mấy bước, eo đập mạnh vào giường bệnh bên cạnh.

Thấy Kiều Vi đau tới nhíu mày, Tiểu Sinh vô cùng áy náy, muốn xoa xoa cho cô, lại không dám duỗi tay, sợ hãi lấy hai viên kẹo trong túi ra đưa cho cô.

Viên kẹo gói bằng giấy màu xanh, giống hệt viên kẹo lần trước Hoắc Hào Chi đột nhiên đút vào miệng cô.

Kiều Vi vẫn còn nhớ mùi vị của viên kẹo đó, vào miệng hơi chua dần biến thành vị ngọt của táo, cuối cùng hoa tan trong răng miệng.

Bị ung thư dạ dày thật ra không thể ăn kẹo, nhưng cô vẫn nhận lấy hai viên kẹo trong tay Tiểu Sinh.

"Cảm ơn em." Cô nở nụ cười.

...

Trưa hôm đó bác sĩ truyền bạch cầu cho cô.

"Nếu khó chịu thì nhấn chuông, tôi tiêm cho cô hai liều Tramadol (1)." Điền Điềm dặn dò.

(1) Tramadol: một loại thuốc giảm đau

Ban đầu Kiều Vi vẫn không thể hiểu cảm giác đau đến đập tường mà Tiểu Sinh nói là gì. Buổi chiều sau khi tiêm vào, sau eo cứ nhức mỏi, cô không biết là do bị đụng trúng hay tác dụng của việc tiêm truyền, mãi đến rạng sáng, cô bỗng từ cơn đau tỉnh lại.

Đó là nỗi đau sâu trong xương tủy, tế bào phân chia và tái tạo trong thời gian ngắn, dạ dày cũng nóng rát như bỏng cháy, đau đến hận không thể lăn lộn trên giường.