Thành phố G có rất nhiều ban nhạc underground nhưng thật sự nổi tiếng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, từ khi hơn nửa thành viên ban nhạc Bell được công ty quản lý đào tạo ở đế đô mời đi, chỉ còn ca sĩ chính, người hâm mộ cũng không còn tới đây xem biểu diễn nhiều.

Ban nhạc nào muốn lấy lại danh tiếng cũng cần thời gian, ai ngờ buổi biểu diễn của nhóm ở quảng trường trung tâm tối đó thật sự chấn động, không ai ngờ nhanh như vậy Hoắc Hào Chi đã thành lập ban nhạc mới.

Chuông và tường vi, vừa nghe đã có cảm giác thanh xuân, thành viên nhỏ tuổi nhất là Từ Tây Bốc thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp ba.

Dù ban nhạc còn trẻ nhưng mỗi một thành viên đều có năng lực. Kinh nghiệm và chiều sâu đúng là thua những ban nhạc lâu đời một chút, nhưng rock and roll vốn không có nhiều khuôn khổ phức tạp, quan trọng nhất là người chơi nhạc và khán giả hòa vào nhau.

Chưa kể ban nhạc có giá trị nhan sắc cực cao, vừa bước lên sân khấu, các fans nữ ở dưới lập tức thét chói tai.

Sau giao thừa, lần thứ hai bọn họ lên sân khấu, lần này, cuối cùng Kiều Vi cũng được tham dự.

Ngoại trừ hai bài cố định, đa phần đều là ca khúc mới, bài đầu tiên là bài do bà nội của Hoắc Hào Chi sáng tác.

Màn hình sân khấu sáng lên, khoảnh khắc vô tình nhìn thấy tên nhà soạn nhạc, ai nấy đều sững sờ.

Tống Thường Huệ.

Phần giới thiệu lướt qua, thậm chí có người còn nghi ngờ mắt mình, nhà soạn nhạc lừng lẫy này sao có thể xuất hiện ở đây?

Chưa kịp bàn tán, khán giả đã bị ánh đèn sân khấu chớp chớp hấp dẫn.

Khi ánh đèn dừng, đứng trước mặt họ quả nhiên là tay violin đã lâu không xuất hiện, Kiều Vi.

Cô nhắm mắt lại, tiếng violin độc tấu như âm thanh của thiên nhiên chậm rãi vang lên, cầm cung lướt qua dây đàn như tia nắng đầu tiên ló dạng, trong sáng, mềm mại, thanh khiết, tràn ngập sức sống.

Đèn sáng dần, khán giả cuối cùng cũng thấy rõ cô gái thắt bím tóc một bên khoác áo da, quần bút chì, mang giày ủng.

Vóc dáng cao gầy, chân dài, trang điểm nhẹ nhàng.

Khúc nhạc này là viết cho cô. Giai điệu mạnh mẽ có khí thế của rock and roll, cũng có sự ưu nhã tinh tế của thánh ca, vô số lần Kiều Vi tự hỏi nên dùng trạng thái nào để biểu diễn mới có thể toát lên sự tuyệt vời của nó.

Nhưng dần dần Kiều Vi phát hiện dù có mục đích gì, tác dụng luôn phản ngược, chi bằng buông bỏ mọi suy nghĩ, chỉ cần đặt violin lên vai, kéo giai điệu đầu tiên, trái tim sẽ trầm lắng.

Sự ồn ào trên sân dần lắng xuống, đợi Kiều Vi đàn xong đoạn đầu tiên, Hoắc Hào Chi mới cất tiếng hát. Giọng hát của anh rất có mạnh mẽ, từ hơi thở đến nhịp điệu đều hay hơn phiên bản của Từ Tây Bốc.

Âm nhạc mang đến sức sống, càng ngày Kiều Vi càng cảm nhận rõ anh đã tiến bộ rất nhiều.

Đúng vậy, trước giờ Hoắc Hào Chi chơi nhạc không coi trọng điều này, thứ anh theo đuổi là sự đột phá và mới mẻ trong kỹ thuật, nhưng từ khi ở bên Kiều Vi, đột nhiên anh cảm thấy chỉ có kỹ năng thì rất nhàm chán, so với Kiều Vi nội tâm, anh quả thật vừa nóng nảy vừa nông cạn.

Các fans nữ của anh lại không quan tâm nhiều đến thế, khó khăn lắm mới nghe Hoắc Hào Chi hát, mọi người đều đắm say. Giọng hát ấy trầm ấm rất dễ nghe, cho dù cách micro, vừa mở miệng như thổi hơi bên tai làm lòng người nhộn nhạo.

Một lần lạ, hai lần quen. Có kinh nghiệm lần đầu, lần thứ hai mọi người bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hiện giờ khả năng đàn ngẫu hứng của Quý Viên đã đến trình độ nước chảy mây trôi, tay Lăng Lâm xoay dùi trống, động tác cực ngầu, tiết tấu cực ổn.

Từ Tây Bốc có lẽ là người hưởng thụ sự vỗ tay của khán giả nhất, tiếng hò reo càng to, cậu ta càng hăng say.

So với lần đầu, khán giả hôm nay tăng rất nhiều.

Hoắc Hào Chi tìm được nhà tài trợ lớn, chất lượng thiết bị âm thanh và đèn đều tăng rõ rệt, hiệu quả sân khấu đương nhiên sẽ tốt hơn.

Quảng trường to rộng đều choáng ngợp trước buổi biểu diễn của ban nhạc.

Mấy ban nhạc xuống sân khấu trước không khỏi hụt hẫng.

"Mấy thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh kia chỉ có gương mặt thôi, khán giả hò reo như vậy đúng là nông cạn..." Có người khịt mũi.

"Người ta không chỉ có gương mặt thôi đâu." Người bên cạnh lắc đầu, "Không thấy tên nhà soạn nhạc à? Là Tống Thường Huệ đấy."

"Tống Thường Huệ?" Người đàn ông không tin, "Không thể nào! Người ta là tượng đài của âm nhạc cổ điển, bà ấy sao có thể viết nhạc rock and roll? Chắc cùng tên thôi."

"Trong giới có bao nhiêu người viết được thể loại nhạc này chứ? Nếu cùng tên, chúng ta lại không biết à?"

Người đàn ông kia dù không phục cũng im lặng, hắn bỗng nhiên nhớ tới lời đồn bên ngoài, nghe nói ca sĩ chính của Bell là phú nhị đại. Trước đây hắn không tin, nào có phú nhị đại dành thời gian chơi nhạc chứ? Bây giờ xem ra, có thể mời Tống Thường Huệ viết nhạc chắc thật sự là cậu ấm nhà nào đó.

"Cậu bỏ thành kiến mà nghe đi, thật ra bọn họ có rất nhiều thứ mà chúng ta biết đấy."

Ví dụ như khí phách hiên ngang, ví dụ như tinh thần bất khuất.

Biểu cảm người đó hơi cứng lại. Bảy tám năm trước hắn thành lập ban nhạc cùng mấy người bạn nghiệp dư, chật vật đi tới hôm nay, hắn bỗng phát hiện thì ra mình thật sự già rồi.

Hơn nửa thành viên của ban nhạc đứng trên sân khấu đến từ trường lớp chính quy, tiết tấu cực ổn, nhạc lý cũng vững chắc, điểm đáng quý hiếm thấy nhất chính là một ban nhạc tự sáng tác.

"Nếu đã có tài nguyên tốt như vậy, sao không ra EP..." Người đàn ông rời mắt khỏi sân khấu, tâm trạng chua xót.

(*) EP (Extended Play Record hay Extended Play) là một tập hợp các sản phẩm thường được tạo ra với nhiều mục đích khác nhau, điển hình như giới thiệu sản phẩm mới, thử nghiệm với một phong cách mới, giữ húng thú giữa thính giả đối với nghệ sĩ của họ...

"Chỉ cần họ muốn thì chắc chắn sẽ có thôi."

Lúc này, ban nhạc trên sân khấu đã trình diễn giai điệu mới, bên dưới hò hét rung trời, chỉ có tiếng thở dài rất nhỏ khó mà phát hiện.

...

Khán giả đêm đó cuồng nhiệt đến mức không cho ban nhạc xuống sân khấu, bọn họ chỉ đành chơi thêm mấy bài mới, đến khi kết thúc cũng đã gần mười hai giờ.

Sợ Kiều Vi bị cảm, vừa xuống sân khấu, Hoắc Hào Chi liền phủ áo khoác của mình lên người cô.

"Thật hâm mộ áo khoác của bạn trai người ta, ai bảo bạn trai tớ là tên đầu gỗ chứ!" Quý Viên nhìn qua, trêu ghẹo.

"Quý Viên..." Kiều Vi trừng mắt nhìn cô ấy.

Quý Viên dừng bước, khoanh tay hừ lạnh.

Có điều tiếng hừ này không phải cho Kiều Vi nghe. Thấy Lăng Lâm đi trước dừng lại, chuẩn bị cởi áo khoác, cô mới tươi cười chạy tới giữ tay anh.

Từ lúc vào viện hiếm có khi nào Kiều Vi trễ như vậy còn chưa lên giường, lúc xuống sân khấu, cô đã hơi buồn ngủ, nhưng còn chưa tẩy trang, không ngủ được.

Dù gì cũng phải đợi nhân viên mang nhạc cụ vào phòng chờ, cô dứt khoát vào WC tháo trang sức rửa mặt trước, cũng coi như để tỉnh táo lại.

Kiều Vi mới ra ngoài một chút, Hoắc Hào Chi đã ngồi không yên, tung tăng đi theo.

Quý Viên sớm đã đoán được, ôm Từ Tây Bốc thở dài: "Tiểu Bốc, cậu đi nói với anh hai nhà cậu là Vi Vi nhà chúng ta không thích tên ngốc bảo anh ấy bớt xum xoe đi theo làm cái đuôi đi."

Tuy Từ Tây Bốc luôn lén chửi thầm anh hai trọng sắc khinh bạn, nhưng nếu có ai khinh thường anh hai, cậu là người đầu tiên không thích, cậu ta hầm hừ gạt tay cô ra.

"Anh hai em không phải tên ngốc, con gái muốn gả cho anh ấy xếp dài từ phía đông sang phía tây đế đô, hơn nữa ai nói chị Vi Vi không thích anh hai em, hôm đó em còn thấy..."

"Thấy cái gì?"

Từ Tây Bốc lạnh lùng quay đầu đi: "Hừ, không nói chị biết."

Không nghe được nửa câu sau, Quý Viên hết sức khó chịu, nhưng Từ Tây Bốc đã tới ngồi cạnh Viên Thư Luật, cúi đầu lướt điện thoại.

Dù sao chỉ là thằng nhóc choai choai, Từ Tây Bốc xoay người trở thành tay chơi guitar chính của ban nhạc, đương nhiên nở mày nở mặt. Sự thật chứng minh khi nào rảnh rỗi không có gì làm, cậu ta đều đăng ảnh lên mạng xã hội hoặc đoạn video biểu diễn ngắn câu like.

Đêm nay mới kết thúc buổi biểu diễn, số fans trên weibo của cậu ta tăng lên một cách chấn động.

Cũng đúng thôi, cậu ta là thành viên duy nhất của ban nhạc dùng mạng xã hội, mọi người muốn chú ý tới ban nhạc cũng chỉ có thể thông qua thằng nhóc này.

Vùi đầu một lúc, Từ Tây Bốc lại từ chỗ Viên Luật Thư chạy qua, hào hứng báo: "Chị Quý Viên! Có chỗ mời ban nhạc chúng ta biểu diễn mừng năm mới!"

Lúc trước không phải không có fans quay lại màn trình diễn của ban nhạc, nhưng rock and roll chỉ là một ngách nhỏ, ban nhạc Bell tuy có chút danh tiếng nhưng không phải thật sự nổi bật.

Nhưng lần này lại khác.

Âm nhạc không có ranh giới. Lần này bài hát còn do bậc thầy lão làng của giới âm nhạc cổ điển Tống Thường Huệ viết, hơn nữa bản thân ban nhạc mới cũng rất hot, nam thanh nữ tú khiến người ta phải xem thêm lần.

Còn cả người kéo violin đầu tiên, đoạn solo đầu tiên thật sự như âm nhạc của trời dưới trần gian.

...

Khác với khí thế ở phòng nghỉ, toilet không có nước ấm, Kiều Vi cũng không hay trang điểm, bây giờ còn không tháo được mi giả xuống, cô thấy hơi phiền.

Dù khoác áo của Hoắc Hào Chi nhưng tay và mặt cô vẫn lạnh ngắt.

Mãi đến khi có nhân viên tới đưa nước ấm và khăn lông.

Thấy Kiều Vi khó hiểu, cô gái ấy cười giải thích: "Là ca sĩ chính bảo tôi đi lấy nước ấm cho cô rửa mặt, đừng để bị cảm."

"Anh ấy ở ngoài à?"

"Ừ, đang chờ đấy." Thấy Kiều Vi chưa tháo mi giả xuống, cô gái lại chủ động muốn giúp.

Thấy Kiều Vi đồng ý, cô ấy mới giơ tay, động tác rất cẩn thận giống như sợ làm cô đau.

Mi giả được lấy xuống, trong lúc rửa sạch, cô gái tỏ vẻ hâm mộ: "Da cô trắng thật đấy, không trang điểm còn đẹp hơn."

Kiều Vi trả lời: "Cô cũng đẹp mà."

Được khen, cô gái kia đỏ mặt, xua tay: "Ban nhạc của cô tuyệt lắm, trước giờ tôi không nghe thể loại rock and roll, hôm nay cũng trở thành fan hâm mộ rồi, đặc biệt là ca sĩ chính... Cả cô nữa, cô kéo violin nghe hay lắm."

Dù đã quen với những lời khen nhưng Kiều Vi vẫn ngại ngùng, cô cảm ơn cô ấy rồi cúi người dùng nước ấm rửa mặt.

...

Hơi nóng làm mờ gương.

Quý Viên không nghe điện thoại, Hoắc Hào Chi đang ở ngoài, cô thật sự sợ làm bẩn áo của anh, nghĩ nghĩ, chỉ đành cắn răng gửi cho anh tin nhắn.

Cách một bức tường, Hoắc Hào Chi đứng đợi rất lâu không thấy ai, vừa nhận tin nhắn liền đứng bật dậy.

Nếu không phải mặt dày, e rằng mặt anh đã đỏ đến tận tai. Hoắc Hào Chi cất điện thoại, khẽ cười.

Mua băng vệ sinh.

Nhiệm vụ xấu hổ nhưng ngọt ngào.

Là công việc chỉ dành cho bạn trai.

...

Kiều Vi cảm ơn khăn và nước ấm của cô gái, trước khi đi, cô ấy tò mò hỏi: "Cô thích ca sĩ chính không?"

Kiều Vi suy nghĩ một lát, ngẩng đầu hỏi cô ấy: "Cô thấy thế nào?"

"Tôi đoán là thích, anh ấy ân cần với cô thế mà."

Không thể nhìn vào ngoại hình của một người, nhưng nhìn dáng vẻ phong lưu của anh, anh thật sự không đáng tin chút nào.

"Tôi thích anh ấy." Kiều Vi trả lời cô gái đối diện, cũng như cho bản thân đáp án.