Qua ba tháng đầu, gió xuân ngày càng nhẹ nhàng ấm áp, lại đến thời gian Kiều Vi xuất viện.

"Xuất viện rồi người nhà mấy anh phải ở bên cô ấy nhiều một chút, cố giữ tinh thần thoải mái, ăn nhiều rau quả, nếu cơ thể nóng lên thì phải lập tức quay lại..." Điền Điềm dặn dò, đưa hóa đơn cho Hoắc Hào Chi.

Anh nhận, lại thấy Điền Điềm rút một tấm bưu thiếp trong ngăn kéo ra, nói nhỏ: "Ca sĩ chính, anh cũng ký tên cho tôi đi, à, ký ngay dưới chữ ký của Vi Vi ấy."

Bưu thiếp này do nhóm fans của ban nhạc ngầm phát hành, Hoắc Hào Chi vừa cầm liền thấy, chính diện bức ảnh chính là Kiều Vi đang nhắm mắt giơ cầm cung lên, ánh đèn tập trung vào cổ tay mảnh khảnh của cô, dáng vẻ vô cùng mê người.

Bên trái, tên của Kiều Vi được viết ngay ngắn, không biết cô đã ký khi nào, chữ viết mềm mại, rất đẹp.

Được thôi, ký. Hoắc Hào Chi mở nắp bút, viết tên mình ngay bên cạnh Kiều vi.

"Cảm ơn anh..." Vừa dứt lời, Điền Điềm thoáng thấy y tá trưởng từ xa tới đây, cuống quít gấp bưu thiếp lại, để tờ biên lai chồng lên trên, cười nói, "Chúc anh và Vi Vi tương thân tương ái!"

Nhìn tờ bưu thiếp bị gấp ngay chỗ chữ ký của mình, Hoắc Hào Chi định mắng, có điều nghe cô ấy chúc phúc, cung mày nhíu chặt của anh mới giãn ra, mỉm cười: "Cảm ơn."

"Điền Điềm, đi đo huyết áp cho bệnh nhân giường 23." Y tá trưởng sắp xếp.

"Vâng." Điền Điềm đáp, cẩn thận bỏ bưu thiếp vào một cuốn sách trong ngăn kéo rồi đóng lại khóa cửa, cầm máy đo huyết áp chạy ra khỏi phòng y tá.

Chữ ký này cô phải cất thật kỹ, tương lai đến khi ban nhạc họ nổi tiếng hơn, cô muốn đi xem sợ rằng vé vào cửa cũng không mua nổi.

Fans dàn nhạc hiện giờ đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, bình luận trên mạng cũng đánh giá cực cao, nguyên nhân không chỉ vì anh, đa số thành viên của Chuông và tường vi đều xuất thân âm nhạc chính quy, biết sáng tác, biểu diễn không chỉ là giai điệu rock and roll đơn thuần mà còn kết hợp với nhạc cụ cổ điển tao nhã. Hơn nữa có ngôi sao sáng của dọc nhạc cổ điển trong nước, nhà dương cầm vĩ đại Tống Thường Huệ hỗ trợ soạn nhạc, không khen thì đúng là thiên lý khó dung.

Thời gian trước vô tình xem video biểu diễn của ban nhạc trên mạng, Điền Điềm thật sự giật mình, xem đi xem lại mấy lần, lại liên tưởng tới Kiều Vi thường xuyên tập violin trong phòng bệnh mới chắc chắn đó là Vi Vi và bạn trai của cô.

Việc trước đây Kiều Vi học đại học G, thành tích ở đại học, lúc nhỏ chơi violin nhận vô số giải thưởng được mọi người đào lên.

Càng nghĩ, Điền Điềm chỉ biết thở dài, người thông minh đúng là làm gì cũng dễ dàng.

Điểm vào đại học G cao như vậy, Kiều Vi nhẹ nhàng thi đậu thì thôi, thế mà thôi học quay lại chơi đàn, hơn nữa còn thành danh nhanh đến thế! Chỉ nhiêu đó thôi không nói, quan trọng nhất là cô rất xinh đẹp, có người bạn trai vừa tuấn tú vừa thâm tình, ông trời ưu ái đến mức đó là cùng.

Nhưng hâm mộ một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới bệnh của Kiều Vi, Điền Điềm lại thấy chạnh lòng.

Ông trời cũng thật là, nếu Kiều Vi không mắc căn bệnh đó, có lẽ cô ấy là người hạnh phúc nhất thế gian này.

...

Sau mấy đợt hóa trị, vấn đề ở dạ dày Kiều Vi cuối cùng cũng khống chế được đôi chút. Qua hội chẩn, ý kiến của nhóm bác sĩ chia làm hai phái, một bên là muốn phẫu thuật, một bên muốn tiếp tục liệu pháp cũ.

Sức khỏe Kiều Vi không tốt, nguy cơ phẫu thuật rất lớn, tỷ lệ cắt bỏ hoàn toàn khối u cũng rất thấp, có khả năng di căn, phẫu thuật trị được ngọn không trị được gốc, không bằng không dùng tới dao.

Có điều những sầu lo này đều là chuyện của bệnh viện, hiện tại, Kiều Vi đang rất vui vì vấn đề trong ổ bụng có tiến triển tốt.

Sau lễ hội âm nhạc, có một công ty mới ban nhạc thu âm EP, mấy ngày liên tục Quý Viên đều ở quán bar không về nhà.

"Hai ngày nay mẹ tớ gặp ai cũng nói Quý Viên nhà tôi sắp ra CD rồi, đến lúc đó sẽ tặng bà một đĩa..." Trong điện thoại, Quý Viên thuật lại y đúc lời mẹ mình nói, "Tớ nói với bà ấy là EP, không phải CD, bà ấy lại không chịu nhớ, khen đến mức tớ cũng phải đỏ mặt..."

Kiều Vi cười rộ: "Thế không tốt à, trước giờ cậu cứ than với tớ mẹ cậu toàn khen con nhà người ta, bây giờ dì khen cậu rồi, cậu còn không vui hả!"

Thang máy bệnh viện đến tầng 18, Kiều Vi bước ra, định đi thăm bà cụ và Tiểu Sinh trước khi xuất viện.

Đến trước cửa cúp máy, Kiều Vi dựa vào cửa sổ, thấy trong phòng có gương mặt mới, còn Tiểu Sinh đang quỳ trên giường chơi Spider Man.

Mà cái giường ở giữa, vật dụng bên cạnh đã không thấy đâu, khăn trải giường cũng thay mới, đệm chăn được xếp chỉnh tề, ngăn tủ được dọn dẹp sạch sẽ.

"Tiểu Sinh." Kiều Vi gọi cậu bé tới.

Tiểu Sinh vừa thấy cô liền hưng phấn nhảy xuống giường: "Chị Vi Vi, chị xuống đây tìm em chơi hả?"

"Mẹ em đâu?"

"Mẹ đi mua thuốc cho em rồi."

"Thế bà lão ở giường kia đâu?" Cô chỉ cách vách.

Cậu bé nhíu mày, nghi hoặc nói: "Sáng nay em tỉnh đã không thấy bà đâu, mẹ bảo bà xuất viện rồi." Thấy Kiều Vi cũng mặc đồ bình thường, cậu hỏi: "Chị Vi Vi cũng xuất viện à?"

"Ừ."

Cậu bé nghe vậy thì tỏ vẻ thất vọng, ném món đồ chơi đi: "Em cũng muốn xuất viện, em nhớ ông bà ngoại quá."

Cô xoa đầu Tiểu Sinh, an ủi một hồi, chờ mẹ của Tiểu Sinh quay lại mới tạm biệt cậu bé.

"Cô Kiều!"

Kiều Vi mới rời khỏi phòng bệnh vài bước thì nghe tiếng mẹ Tiểu Sinh đuổi theo.

"Cảm ơn cô đã tới chơi với Tiểu Sinh." Đó là một người phụ nữ cực kỳ dịu dàng, tay còn cầm thuốc mới mua bên ngoài về, thở hổn hển, "A Sinh nhà tôi rất thích cô. Món đồ chơi cô tặng nó, nó luôn để dưới gối. Mấy hôm nay ở thành phố G, nó thật sự rất vui."

Kiều Vi mỉm cười xoay người, gật đầu: "Tôi cũng rất thích cậu bé, cậu bé là đứa bé ngoan."

"Đúng vậy." Hốc mắt người phụ nữ ngấn lệ, vội lau đi, "Đúng rồi, A Sinh nói cô vừa hỏi thăm bà cụ, bà ấy... Hôm qua y tá đã rút máy thở của bà ấy, không cứu được nữa."

Trái tim Kiều Vi thắt chặt, không biết nên có phản ứng gì.

Đời người luôn là không biết ngày mai sẽ như thế nào.

Thật ra khi nãy nghe Tiểu Sinh nói bà cụ đã xuất viện, cô biết bà ấy không thể rời khỏi nơi này.

Nhưng dáng vẻ bà cụ nói chuyện với cô dường như vẫn ngày hôm qua, trơ mắt nhìn một sinh mệnh đột nhiên biến mất trước mặt mình như vậy, cô vẫn không có cách nào chấp nhận.

Trước đây Kiều Vi từng nghe bác sĩ nói bà cụ không có bệnh nền, có thể làm phẫu thuật, nếu ngày xưa phẫu thuật kịp thời có lẽ đã không đi đến ngày hôm nay.

Nhưng tất cả đều là nếu như.

Cô biết đây là quyết định của chính bà. Thật ra bà vô cùng áy náy, sợ liên lụy người nhà, sợ ảnh hưởng cháu trai.

Kiều Vi càng đi càng nhanh, chen vào thang máy.

Trong không gian chen chúc hẹp hòi rộn ràng tiếng nói chuyện, điều này giúp cô như tìm được chút sức sống và yên ổn.

Bàn tay lạnh lẽo nắm chặt trong túi áo khoác, cô bừng tỉnh nhớ ra Hoắc Hào Chi đã ở dưới lầu chờ rất lâu.

Thời điểm rời khỏi khu nội trú, Kiều Vi quay đầu nhìn.

Ở nơi này, mỗi người đều có câu chuyện và ưu phiền của riêng mình, so với đa số người ở đây, thật ra cô đã vô cùng may mắn.

Ít nhất cô chưa từng đau khổ vì kiếm tiền, không cần vì phí trị liệu mà lo lắng, cô có chuyện muốn làm, vẫn còn ý niệm muốn sống.

Còn cả những người bạn luôn quan tâm đến cô.

...

Khi ban nhạc bắt đầu ghi âm EP, dư luận về Hoàn Hải cuối cùng cũng đổi chiều, giá cổ phiếu cũng bắt đầu tăng lần nữa.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Kiều Vi xem tin tức mà không thể tưởng tượng được, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi Hoắc Hào Chi: "Sao anh làm được đấy?"

Trên đời này có lẽ không có người đàn ông nào kháng cự được ánh mắt sùng bái của người phụ nữ mình yêu.

Hoắc Hào Chi muốn bay lên trời xanh còn ra vẻ bình tĩnh cúi đầu xem ca từ trong tay, ho hai tiếng, thuận miệng nói: "Chỉ là việc nhỏ thôi."

Đây là lần đầu ban nhạc ghi âm, cả buổi sáng học cách điều chỉnh, lại tốn mấy ngày ghi âm, Hoắc Hào Chi đã khàn giọng mới ghi âm xong EP đầu tiên, cũng may mọi người đều hài lòng với thành quả, phần còn lại là công việc của hậu kỳ.

Buổi tối, Hoắc Hào Chi đưa Kiều Vi về chung cư, khi rời đi, Kiều Vi đứng trước cửa đột nhiên gọi một tiếng.

"Hào Chi, anh chờ đả."

Người đàn ông vui vẻ, còn tưởng Kiều Vi muốn giữ anh, nên hưng phấn quay lại, ai ngờ Kiều Vi lại vào bếp.

Trong đơn thuốc trung y có la hán quả để nhuận dạ dày, nhưng thuốc của Kiều Vi nhiều đến mức uống không hết, bây giờ cuối cùng cũng phát huy công dụng, đưa nó cho Hoắc Hào Chi nhuận hầu.

Kiều Vi cắt từng lát bỏ vào bình giữ nhiệt, sau đó rót đầy nước ấm.

Quả khô màu nâu theo đó nổi lên, mùi thuốc nhàn nhạt lan tỏa, Kiều Vi vội đóng chặt nắp lại, đưa cho anh, dặn dò: "Anh đang khàn giọng, mang về phải uống hết, nhớ chưa?"

Câu nói như dặn dò trẻ con vậy.

Hoắc Hào Chi nhận lấy.

"Nhớ rồi."

Nguyện vọng ngủ lại thất bại, nhưng kỳ lạ là anh không hề thất vọng.

Như được đút mứt hoa quả, vị ngọt từ đáy lòng dâng đến cổ họng, mãi đến khi vào thang máy anh vẫn còn lâng lâng.

Kiều Vi quan tâm anh.

Anh ngây ngốc cười hai tiếng, mắt thoáng nhìn camera ở góc mới ho một tiếng nghiêm túc lại.

...

Rời khỏi chung cư Hoắc Hào Chi không về nhà, anh nhận được điện thoại của Nghiêm Khôn, vì thế tới nơi hẹn.

Bàn nhậu đông người, vừa thấy Hoắc Hào Chi tới, Nghiêm Khôn liền vẫy tay, tự mình rót cho anh nửa ly.

"Uống rượu nãy giờ, cố tình chừa lại đợi cậu đến uống cùng đấy."

Hoắc Hào Chi chỉ chỉ cổ họng: "Ghi âm cả ngày, uống không nổi."

Nghe giọng đúng thật là khàn khàn, Nghiêm Khôn tiếc nuối lấy ly rượu về: "Sao hả, cậu Hoắc thật sự định gia nhập vào con đường âm nhạc sao?"

"Kiều Vi thích, tôi phải đi cùng cô ấy."

Bệnh tình của Kiều Vi Nghiêm Khôn cũng biết, cậu ta mở lớn hai mắt, cẩn thận quan sát Hoắc Hào Chi trên dưới hai lần, cười rộ: "Có khi tôi thật sự nghi ngờ cậu bị cái gì bám vào người, trước nay chưa từng nghĩ cậu cũng có hôm nay đấy"

Hoắc Hào Chi ngã ra sau sô pha, nhắm mắt ngáp một cái.

"Tôi phát hiện từ khi quen cô bạn gái này cậu càng ngày càng như ông già vậy, hẹn cậu mười lần chưa chắc gặp được một lần. Ngày xưa không phải cậu thức trắng đêm không thèm đi ngủ sao? Còn bây giờ..." Nghiêm Khôn nhìn đồng hồ, "Chưa đến 11 giờ đêm cậu đã ngáp rồi."

Hoắc Hào Chi xua tay cự, chỉ chỉ giọng nói, "Ghi lại một ngày, vô pháp nhi uống."

Rượu vang đỏ chạm bình giữ nhiệt.

Nghiêm Khôn một hơi uống cạn, Hoắc Hào Chi nhấp một ngụm nhỏ, hơi nóng phả vào mặt, dư vị ngọt ngào trong miệng đi xuống làm dịu cổ họng khô rát.

"Này, nhiều phụ nữ như vậy cậu không coi trọng ai, cuối cùng thế mà lật thuyền ở chỗ Kiều Vi. Cậu nói xem, cậu thích cô ấy ở điểm nào hả?"

Thô tục!

Hoắc Hào Chi đá cậu ta một cái.

Thích Kiều Vi ở điểm nào?

Anh suy nghĩ một lát, cẩn thận nghĩ, cứ cảm thấy chỗ nào cũng thích. Nhưng đáp án này quá ngốc nghếch, anh đương nhiên nói không nên lời.

"Trừ xinh đẹp, cậu còn thích điểm nào?" Nghiêm Khôn hỏi tiếp.

"Thiện lương." Anh trả lời, "Dịu dàng nhưng không kiêu ngạo, mà quan trọng là khi nhìn vào mắt cô ấy, tôi cảm thấy linh hồn mình bị mê hoặc."

Khát vọng được ở bên cô, khát vọng chạm vào, sợ cô khóc, sợ cô đau, muốn bảo vệ cô, cho cô sự bình yên.

Tất cả cảm giác ấy trước khi gặp cô đều chưa từng có.