Không gian thang máy quá nhỏ, người gần người, dù cách khẩu trang vẫn có thể ngửi thấy mùi nước sát trùng, Kiều Vi cố gắng tránh qua một bên, cúi đầu xem di động.

Thang máy đi xuống, người lần lượt ra ngoài, bên cạnh lập tức an tĩnh lại, Kiều Vi ngẩng đầu mới phát hiện trong thang máy chỉ còn một mình mình.

Cô duỗi tay ấn nút đóng cửa, cánh cửa kim loại dày nặng chậm rãi khép lại, bên ngoài bỗng có một bàn tay vươn tới.

Là tay của một người đàn ông cao tao.

Sợ kẹp trúng tay người ta, Kiều Vi lại vội ấn nút mở cửa, người đàn ông khoác áo blouse đi vào.

"Đến tầng mấy vậy?" Cô đứng cạnh hàng phím, thuận miệng hỏi.

"Tầng sáu."

Kiều Vi ấn nút, khóe mắt thoáng thấy người mặt áo blouse kia lại gần.

Không cho cô cơ hội ngẩng đầu nhìn rõ mặt hắn, hai tay đột nhiên bị hắn bẻ ra sau, có khăn tay che mặt cô lại.

Có mùi lạ chui vào xoang mũi.

Không xong rồi!

Kiều Vi cả kinh, nín thở, theo bản năng muốn mở miệng gọi, nhưng mùi trong khăn càng lúc càng nồng.

Người đàn ông trói cô rất chặt, cơ thể cô mỗi lúc một mềm, mới hít thở mấy cái, tay chân liền tê liệt, chỉ nghe tiếng điện thoại rơi xuống đất, Kiều Vi hoàn toàn không còn sức lực.

Thang máy dừng lại ở tầng sáu, cửa mở.

"Chuẩn bị xe xong chưa?" Người đàn ông kéo Kiều Vi ra ngoài.

"Cổng số 2." Một người khác đẩy xe lăn ra, đeo mũ cho Kiều Vi đã hôn mê, kéo thấp vành nón, thấp giọng trả lời.

Người tới bệnh viện đếm không hết, Kiều Vi lại không có gì đặc biệt, trong đại sảnh đầy người tới người đi, không ai để ý mấy người đàn ông vội vã đẩy xe lăn rời khỏi.

...

Hoắc Hào Chi đợi rất lâu vẫn không thấy Kiều Vi xuống, nhưng nhóm vệ sĩ đã xuống trước, thấy vậy, anh nghi ngờ hỏi: "Kiều Vi đâu?"

Khi nãy thang máy quá đông, khi bọn họ đuổi đến cửa đã đóng, tất cả đều đi bộ để xuống đại sảnh, nhưng đến giờ Kiều Vi vẫn chưa xuống.

Hoắc Hào Chi vội gọi điện cho Kiều Vi nhưng di động của cô luôn trong trạng thái không trả lời, khi kết nối được, bắt máy lại là người xa lạ.

"Alo, hình như bạn của anh làm rớt di động trong thang máy, lúc tôi nhặt được màn hình nó đã nát rồi..."

Đám vệ sĩ lập tức trở nên căng thẳng, làm cái nghề này của họ quan trọng nhất là xúc giác nhạy bén, tình hình hiện tại rất không phù hợp.

Nếu thật sự chỉ là sự cố, hiện tại quan trọng nhất là thời gian, người chắc chắn còn chưa đi xa. Không đợi Hoắc Hào Chi ra lệnh, bọn họ đã chia nhau ra tìm kiếm.

Hoắc Hào Chi không ngờ anh phòng bị đến vậy vẫn để lộ sơ hở, trong di động vốn có hệ thống định vị nhưng lại bị đối phương ném trong thang máy.

Trong đại sảnh, ngoài đại sảnh... Hoắc Hào Chi đi về phía trước, nhìn xung quanh, không dám nhìn lâu một chỗ, sợ bỏ lỡ bóng dáng Kiều Vi.

...

Kiều Vi mơ mơ màng màn ngồi xe lăn theo người ta rời khỏi bệnh viện, thật ra cô vẫn còn ý thức nhưng lại chẳng có sức lực mở mắt.

Nhóm người nhanh nhẹn tránh tất cả các camera, dọc theo đường bệnh viện ra ngoài.

Mùa hè hoa cỏ nở rộ, trong khoảng thời gian này Lâm Khả Du bị dị ứng phấn hoa, ban đỏ trên người mới đỡ hơn một chút liền ra ngoài.

Toàn thân ngứa ngáy, thời tiết khô nóng càng khiến người ta bực bội.

Đã có hẹn với bác sĩ từ trước, cô mang kính râm, đội mũ vành nón cực thấp, xuống xe liền cùng tài xế vội vào bệnh viện.

Sợ bị phơi nắng, cô chọn đường nhỏ không nhiều người, ở đây có nhiều cây cao râm mát.

Đối diện với đám đàn ông đi tới, cô đi vài bước, đột nhiên dừng lại, kéo kính râm xuống một chút, nhíu mày nhìn theo hướng mấy người kia đi xa.

"Tiểu thư, sao vậy?"

Cô cứ cảm thấy hình như mình đã gặp cô gái ngồi trên xe lăn ở đâu đó.

Ngay cả tay lộ ra khỏi chăn cũng có chút quen thuộc.

Nghĩ vậy, cô đột nhiên phát hiện manh mối, bọn họ là người chơi đàn, ngón tay đều rất đặc biệt. Cô và Kiều Vi cùng tập luyện trong một khoảng thời gian, đôi tay ấy vừa lúc bị cô quan sát rất kỹ.

Mấy người kia đi rất nhanh, Lâm Khả Du vừa hoàn hồn, bọn họ đã đến cuối đường, sắp ra khỏi cổng số 2.

Không đúng!

Kiều Vi mới từ lễ hội âm nhạc ở đế đô trở về, sức khỏe dù tệ đến mức cũng không thể ngồi xe lăn đắp chăn trong ngày hè nóng bức, còn phải nhờ đẩy đi.

"Mau đi theo xem."

Cô ta mang giày cao gót chạy theo một đoạn, từ xa nhìn hai người kia gấp xe lăn lại, đưa Kiều Vi lên xe, sau đó chiếc xe đó lao nhanh đi.

Kiều Vi... Sao lại như không có ý thức mặc người ta đùa nghịch như vậy?

Cô ấy bị sao thế?

Lâm Khả Du nhíu mày, thảo hẳn mắt kính xuống.

Cô nghĩ mình phải gọi người, nhưng hình như bản thân không thấy rõ biển số xe, nhìn xung quanh, khu vực gần cổng sổ 2 thưa thớt người, căn bản không có ai chú ý tới động tĩnh khi nãy.

"Đi thôi."

Cô nhịn xuống suy nghĩ của mình, xoay người quay lại bệnh viện, càng đi càng nhanh.

"Tiểu thư, không sao chứ?"

"Nói nhiều làm gì, bảo ông đi ông cứ đi theo là được."

Dù gì trước giờ cô ta cũng không phải người tốt.

Trước đây nhờ Hoắc Hào Chi hỗ trợ, Hoàn Hải mới hồi sinh từ nguy cơ sụp đổ, nếu không có Kiều Vi, Hoắc Hào Chi sao có thể nhàn rỗi xen vào chuyện của nhà họ Tịch chứ?

...

Gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại mới được xem video giám sát của bệnh viện, Hoắc Hào Chi vội nhìn thẳng vào màn hình, màn hình chiếu lại cảnh mười phút trước, Kiều Vi bị một người đàn ông mặc áo blouse trắng dùng băng gạc che mặt, hôn mê.

Cả quá trình hết sức ngắn ngủi, ngay cả bảo vệ ở phòng điều khiển cũng không chú ý.

Người đàn ông đeo khẩu trang, đội nón y tế, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy vóc dáng. Thang máy dừng lại ở tầng sáu, sau khi vào hành lang là điểm mù của camera theo dõi, hiện giờ không biết người đã đi đâu.

"Tiếp tục kiểm tra, phát tất cả video giám sát ở cổng ra vào ngay." Hoắc Hào Chi xụ mặt, nhìn qua vô cùng bình tĩnh.

Bộ phận kỹ thuật vùi đầu kiểm tra.

Chỉ có một mình Hoắc Hào Chi biết sống lưng anh đã cứng đờ, toàn thân như một bức tượng điêu khắc.

Tay phải nắm chặt di động của Kiều Vi mới tìm lại được.

Sau khi làm hỏng di động cũ của cô, anh đã mua cho cô cái mới, món đồ Kiều Vi yêu thích dù dùng lâu trông vẫn như mới.

Nhưng hôm nay khi thật sự gặp phiền phức, anh cầm lên xem mới phát hiện tay mình còn đang run rẩy, trái tim như đang trong lò nướng không thể khống chế sự hoảng loạn khó yên.

Kiều Vi không thể xảy ra chuyện, người thường có thể chịu khổ, nhưng với cô đều là điểm trí mạng, cô không thể gặp bất kỳ sơ xuất gì.

Giờ phút này anh vô cùng hận bản thân mình, rõ ràng đã có đề phòng nhưng làm việc sao không thể chu toàn hơn một chút? Anh cứ vậy mà để người dưới mí mắt mình bị đưa đi!

Lượng người ra vào bệnh viện cực lớn, xe lại nhiều, camera theo dõi có hạn, khó tra ra được.

"Cậu Hoắc, hay là báo cảnh sát đi, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách." Người bên cạnh khuyên nhủ.

Hoắc Hào Chi im lặng.

Hoắc Trọng Anh kéo bè kết cánh rất nhiều, một khi có phán quyết ngồi tù, hắn nhất định sẽ kéo không ít người cùng xuống nước.

Đối phượng cùng đường bí lối nên nổi điên, bọn họ bắt Kiều Vi đi chắc chắn có yêu cầu khác. Nếu để đối phương biết việc mình báo cảnh sát, thẹn quá hóa giận thì sự việc không chỉ đơn giản là bắt người đi và ra điều kiện với anh.

Hoắc Hào Chi đau đầu nắm chặt hai tay, ép bản thân phải bình tĩnh, lần nữa chải chuốt tất cả manh mối.

Anh đang đợi. Anh biết, đối phương nhất định sẽ gọi điện tới.

Dù là điều kiện gì anh cũng đều đồng ý, anh phải bảo vệ Kiều Vi hoàn hảo vô khuyết trở về.

...

Hôm đó Lâm Khả Du về nhà, ban đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất. Cô bôi một lớp thuốc thật dày, cầm sách tựa vào gối đọc một lúc lâu lại không đọc được một chữ.

Trước mắt luôn là cảnh tượng ban ngày.

Kiều Vi mất tích.

Cho dù tin tức không truyền ra nhưng cô ta vào bệnh viện không lâu, ở đại sảnh xuất hiện một nhóm vệ sĩ, còn có bảo vệ ra vào cổng kiểm tra liên tục, không có điều nào không chứng minh phỏng đoán của cô ta.

Nhưng kỳ lạ là Lâm Khả Du không hề thấy vui, cô ta xoay người ném sách, nằm xuống nhìn trần nhà.

Dù không biết biển số xe nhưng cô ta thấy rõ xe đối phương, chỉ cần điều tra camera theo dõi xung quanh bệnh viện, nhất định sẽ tìm ra manh mối. Dù gì thời gian là vàng bạc, đây là cách cảnh sát thường dùng để nâng cao hiệu suất.

Lăn qua lộn lại vẫn không có cách nào ngủ được, cô ta dứt khoát ngồi dậy, gọi điện cho chị họ. Cứ cất bí mật này trong lòng thật sự quá khó chịu, cô ta không nhịn được mà muốn tìm người chia sẻ và cùng gánh vác cảm giác tội ác này.

Lâm Hân Lan là người được chọn phù hợp nhất.

Dù mặt dày không thừa nhận nhưng Lâm Khả Du biết Lâm Hân Lan thích Hoắc Hào Chi. Lần trước ban nhạc gặp chuyện, người chị họ này của cô xưa giờ luôn giữ thân phận lại chủ động nhờ giúp đỡ.

Mà khi nghe điện thoại, cô ta mới phát hiện nước cờ này của mình tệ đến mức nào.

"Khả Du, chị vốn tưởng em chỉ tùy hứng một chút, không ngờ chuyện quan trọng như vậy em có thể ngậm miệng không hé răng, bây giờ chị phải lập tức gọi nói cho Hoắc Hào Chi."

A, nghe có vẻ nghĩa khí cỡ nào!

Lâm Khả Du cười lạnh: "Nếu Hoắc Hào Chi cưới Kiều Vi về, chị còn có phần không?"

"Cô ấy đã như vậy, chị có gì phải lo lắng hả?" Lâm Han Lan hỏi lại, "Bảng số xe của họ là bao nhiêu, xe gì?"

"Không biết, không chú ý." Lâm Khả Du nổi giận đùng đùng cúp máy.

Là cô ta ngốc, Lâm Han Lan cầm chuyện của cô ta đi tiếp xúc với Hoắc Hào Chi chẳng phải có thể kéo gần khoảng cách với Hoắc Hào Chi sao?

...

Bên kia, Hoắc Hào Chi đợi tới nửa đêm chỉ nhận được điện thoại của Lâm Han Lan.

"... Tình hình là như vậy, cụ thể biển số xe là bao nhiêu, loại xe gì, em gái em không chịu nói, anh cũng biết Tịch Việt chọc nó giận cỡ nào mà..."

"Cảm ơn, tôi sẽ khiến cô ta phải mở miệng."

Dù lớn hay nhỏ tóm lại vẫn là manh mối, Hoắc Hào Chi không dám từ bỏ bất kỳ tia hy vọng nào. Anh cúp máy, trực tiếp gọi điện cho anh ruột của Lâm Khả Du - Lâm Dĩ Thâm, cậu ta ra mặt, nhất định có hy vọng.

Nói chuyện điện thoại xong, trời đã rạng sáng.

Cả ngày không ăn không nghỉ ngơi, đầu Hoắc Hào Chi như muốn nổ tung nhưng anh không hề buồn ngủ. Anh không biết Kiều Vi có ăn cơm hay chưa, có ngủ hay không, sức khỏe có ổn không, hoàn cảnh có tốt không... Dù làm gì, trong đầu anh chỉ có từng này suy nghĩ.

Chân trời phía đông xuất hiện một mảng màu đỏ.

Di động tin nhắn, còn cả radio đều bắt đầu phát tin của đài khí tượng, báo động chân trời màu đỏ là dấu hiệu của một cơn bão sắp tới.

Anh sợ hãi nghe tin tức, càng ngày càng gấp.

Cơn bão này dù là quy mô hay uy lực đều mạnh nhất trong mấy năm qua, đêm nay trước tám giờ nếu không có chuyển biến nào khác, cơn bão sẽ ập tới, khi đó không một ai dám ra ngoài.

Nhưng thời gian ở trong tay bọn bắt cóc càng dài, Kiều Vi càng phải chịu khổ.

Anh trơ mắt nhìn mặt trời lên cao bị kẹp trong đám mây đen nghìn nghịt.

Di động cầm trong tay cuối cùng cũng đổ chuông.

Là một số lạ.

Tâm trạng Hoắc Hào Chi như muốn nhảy dựng, trước khi bắt máy, anh thoáng nhìn nhân viên kỹ thuật truy tìm địa chỉ, thấy đối phương ra hiệu đã sẵn sàng, anh mới run rẩy ấn nút nghe máy.