Sau khi vào bãi đổ, xe đã đổi sang biển số khác, bãi đậu xe Lệ Hãi có hàng nghìn chỗ đậu, vì bão sắp tới nên ở đâu cũng chật kín, trong đó lại có mấy chiếc trùng màu với chiếc Vito màu đen nên phải rất nhiều công sức mới tìm được chiếc đã chở Kiều Vi đi.

Xe đậu ở ngoài cùng chỗ đỗ xe, nghe ngóng một hồi không thấy động tĩnh gì, bên trong cũng không có ai.

Mọi người ngồi trong xe đang muốn hành động lại bị Hoắc Hào Chi ngăn cản.

"Theo dõi trước đã."

Bãi đỗ xe yên tĩnh hoàn toàn chìm trong bóng tối, Hoắc Hào Chi cuối cùng cũng chờ được cú một cuộc gọi và nhận được kết quả theo dõi từ đó.

Sáng sớm chiếc Audi rời khỏi bãi đỗ xe để đến một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố, chủ xe chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Còn chiếc Chevrolet màu trắng mang biển số nơi khác thì trực tiếp chạy ra khỏi thành phố, hướng về cao tốc Hải Huệ.

Mọi người đều đang trốn trong nhà, tại thời điểm này lái xe đến bờ biển trừ khi hắn không biết bão sắp tới.

Rất bất thường.

Hoắc Hào Chi còn đang trầm tư, đột nhiên nghe tiếng click chuột ở đầu bên kia điện thoại thì dừng lại, nói: "Khoan đã... Cậu hoắc, 10 phút trước chiếc Chevrolet màu trắng kia đã về rồi."

"Về rồi?"

"Vâng, camera giám sát cho thấy xe đã vào bãi đổ, cậu có muốn gặp không? Biển số xe là XXXX..."

Gặp?

Trái tim Hoắc Hào Chi đập thình thịch, chợt nhớ tới chiếc Chevrolet oan gia ngõ hẹp bọn họ mới gặp ở chỗ rẽ.

Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy cực kỳ may mắn vì đã ngăn cản mọi người xuống xe hành động, không rút dây động rừng.

Lúc này, chiếc Chevrolet màu trắng kia đậu cách họ không xa, đối diện với chiếc Vito màu đen, vị trí vừa vặn, tầm nhìn rộng, có thể quan sát động tĩnh của toàn khu vực.

Rất lâu hai bên không có ai xuống.

Bọn họ đang quan sát đối phương, nói không chừng đối phương cũng đang quan sát họ.

Nhóm người đó rất cảnh giác, một khi phát hiện xung quanh có gì khác thường có thể trực tiếp lái xe bỏ trốn.

Hoắc Hào Chi nghiêng đầu, chỉ tài xế và người ngồi ở phụ lái: "Hai người xuống xe rồi theo thang máy lên lầu, cẩn thận đừng để chúng nghi ngờ."

Bọn họ theo lệnh xuống xe, bật đèn bằng giọng nói, giả vờ tìm đồ trong cốp xe một lúc rồi đóng cửa xe, vừa nói chuyện vừa vào thang máy.

Đèn khóa cửa xe hiện lên, sau khi đèn báo đi lên màu đỏ của thang máy dừng lại, bên kia hình như đã yên lòng, có động tĩnh, hai người xuống xe.

Tên đi đầu khóa cửa xe, người còn lại tháo biển số xe, để lộ ra một biển số xe khác.

Lại thay đổi như chiếc Vito màu đen.

Chevrolet kia là mẫu xe nổi tiếng của Volkswagen, nếu không tận mắt chứng kiến, chỉ dựa vào mẫu mã chiếc xe để tìm kiếm phải tốn rất nhiều công sức.

Xem ra chúng định dừng Chevrolet ở gara, đổi sang chiếc xe khác.

Chính là lúc này!

Anh giơ tay, mấy người bên cạnh lập tức đẩy cửa xông ra.

Hoắc Hào Chi bỏ rất nhiều tiền để thuê người, ai nấy đều lợi hại, được huấn luyện bài bản, phản ứng của đối phương cũng rất nhanh, ngay khi có tiếng mở cửa xe, bọn họ liền xoay người bỏ chạy.

Cũng may người bên mình nhiều, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khống chế hai người kia, kéo đến trước mặt Hoắc Hào Chi.

"Người ở đâu?"

Hai kẻ quỳ dưới đất đương nhiên không thừa nhận, còn ồn ào: "Mấy anh làm gì thế hả? Bọn tôi không tiền, mấy anh làm vậy là phạm pháp, tôi phải tố mấy anh."

"Tôi không quen biết các anh, sao lại trói tôi!"

Có tiếng kim loại va chạm kêu loảng xoảng, đèn điều khiển bằng giọng nói sáng lên.

Hoắc Hào Chi ném con dao găm xuống đất, thứ thứ kẻ muốn lấy mạng anh lần trước để lại cho anh làm kỷ niệm.

"Tao không rảnh nói nhảm với bọn mày!"

Giọng anh hệt như tuyết quanh năm không tan, rét lạnh thấu xương.

"Hai lựa chọn, bị giết rồi ném xuống biển cho cá ăn, hoặc là nói tao biết cô ấy ở đâu."

Đó rõ ràng là một câu dọa con nít nhưng nói ra từ miệng anh, không ai dám hoài nghi anh đang đùa giỡn.

Hoắc Hào Chi không phải thiện nam tín nữ gì, trước đây bọn chúng đã nghe rất nhiều tin đồn nhưng không ai ngờ cậu ấm có gương mặt phúc hậu vô hại này lại có thể tàn nhẫn độc ác, điên cuồng đến thế.

Cũng khó trách, cậu cả Hoắc lại bại trận.

Hai tên kia vẫn nhổ nước bọt giãy giụa.

Hoắc Hào Chi không chút do dự, trực tiếp ra lệnh: "Cậu, cắt lưỡi hắn đi."

Ánh mắt anh không chứa chút tình cảm, nhẹ nhàng bâng quơ như thể chỉ dặn dò cấp dưới làm việc đơn giản như phết mứt lên bánh mì.

Con dao găm được nhặt lên, càng lúc càng gần.

Không ai nghi ngờ độ sắc bén của nó, da thịt con người đứng trước lưỡi dao sắc bén đó chẳng khác nào miếng đậu hủ.

"Cậu Hoắc, không phải cậu muốn cắt thật đấy chứ? Nếu hắn vẫn không nói thì sao?" Có người hạ giọng la lên, "Cậu đừng hại tôi, nếu xảy ra chuyện gì tôi về phải giải thích sao đây? Mau gọi người về đi, bây giờ tôi gọi điện nhờ người kiểm tra định vị trong di động của chúng cũng có thể tìm ra địa chỉ..."

Thật ra Tịch Việt đã báo cảnh sát, anh có người bạn làm trong đồn, nếu không kỹ thuật của hacker Hoắc Hào Chi mời có lợi hại đến mấy cũng không thể nhanh tra ra được nhiều video giám sát và thông tin cá nhân như vậy.

Sợ để lộ tin tức, lần này cảnh sát cũng phối hợp giữ bí mật, nhưng phối hợp là phối hợp, chuyện phạm pháp vẫn không thể làm.

Anh vừa dứt lời, kẻ quỳ gối phía sau co rúm lại, sợ sệt nói: "Tôi nói! Mấy anh đừng động vào anh ta! Tôi nói!"

"Mày im đi!" Tên quỳ đằng trước hét lớn.

Nghe hắn nói địa chỉ, Hoắc Hào Chi ngẩng đầu nói với tài xế: "Đưa chìa khóa cho tôi."

"Cậu Hoắc, thành phố đã đưa ra báo động đỏ, chỗ đó là bờ biển, bây giờ rất nguy hiểm, hay là chúng ta chờ bão qua..."

Hoắc Hào Chi giật lấy chìa khóa, nhảy vào ghế lái.

Vì bão tới, Kiều Vi mới càng nguy hiểm.

Cả thành phố đang gồng mình chống chọi với gió bão, chỉ nhìn việc trường học và cơ sở kinh doanh đều phải đóng cửa là có thể thấy uy lực của cơn bão lần này.

Đổi nơi khác, có lẽ Hoắc Hào Chi còn tự nói với chính mình cố nhịn tới khi cơn bão kết thúc.

Nhưng Kiều Vi đang ở một nơi ngay biển, năm vừa rồi chỉ chút gió thôi đã có thể thổi bay nóc nhà ngư dân, huống chi là lần này. Cô ấy bị trói trên giường, không thể động đậy, không chạy được.

Anh không dám nghĩ một mình Kiều Vi ở đó sẽ sợ hãi thế nào.

...

Mạng ai cũng như nhau, Hoắc Hào Chi không muốn ép những người khác đi cùng mình nhưng thấy anh lên xe, hai cảnh sát đặc nhiệm vẫn cắn răng nhảy lên ghế sau.

Anh dẫm ga, liếc nhìn kính chiếu hậu, thoáng giật mình, lạnh lùng nói: "Cho dù đi theo tôi cũng sẽ không trả tiền cho các anh."

"Gặp hoạn nạn thì giúp đỡ, gặp nguy hiểm phải cứu giúp, được nhờ vả phải hỗ trợ, cảnh sát nhân dân chúng tôi không cần chút tiền của cậu." Người vừa nói chuyện với Hoắc Hào Chi mắng anh một câu.

Hơn nữa Kiều Vi là em gái Tịch Việt, không ai muốn thấy cô ấy gặp chuyện, cậu ta giúp Hoắc Hào Chi cũng là giúp người anh em, cũng là giúp chính mình.

Thật ra lúc còn đi học, cậu ta từng thầm thích em gái của Tịch Việt. Kiều Vi xinh đẹp, tính cách lại tốt, lại ít nói, chỉ nhìn từ xa cũng khiến tim người ta đập loạn nhịp.

Tịch Việt rất thương cô ấy, có thể nói là muội khống không hơn không kém.

Mỗi lần đi chơi, có món gì ngon anh đều nhớ mang một phần về cho Kiều Vi, thấy nữ sinh có trang sức đẹp, anh sẽ nhớ tới Kiều Vi, nghiêm túc chọn mua mang về nhà; phí tâm tư đi sưu tập kẹo nhập khẩu cũng vì Kiều Vi thích chúng.

Khi đó nữ sinh theo đuổi Tịch Việt như tre già măng mọc nhưng Tịch Việt không vừa mắt ai, mãi cho đến khi chờ Tịch Việt tan học, Kiều Vi bắt gặp một cô gái đến tặng đồ cho anh ta.

Nữ sinh đi rồi, mọi người trêu ghẹo hỏi Kiều Vi thấy nữ sinh kia có đẹp không, hợp làm chị dâu của cô không. Qua một hồi cân nhắc, Kiều Vi kêu ổn.

Sau đó, Tịch Việt quen người bạn gái đầu tiên trong đời.

Nhưng vị trí của bạn gái luôn đứng sau em gái.

Anh ta không nhớ sinh nhật của bạn gái, nhưng lại tỉ mỉ chọn cho Kiều Vi những món đồ lặt vặt như khăn quàng cổ, bao tay. Không nhớ bạn gái thích ăn gì, uống gì, nhưng lúc gọi món luôn tránh tất cả món Kiều Vi không thích.

Thậm chí còn giúp Kiều Vi ngăn cản tất cả ong bướm, bảo cô cứ lo học hành, tất cả vì anh là anh trai.

Năm đó sau khi biết suy nghĩ của cậu ta, Tịch Việt đánh cậu ta một trận, suýt thì tuyệt giao, cậu ta mới từ bỏ ý định ấy.

Rất nhiều năm sau khi tốt nghiệp, vô tình từ miệng người khác cậu ta mới biết thì ra Kiều Vi không phải em gái ruột của Tịch Việt.

Thời điểm biết được chuyện này, tất cả khúc mắc trước kia bỗng đều có thể lý giải.

Tịch Việt thích Kiều Vi, bản năng cậu ta nghĩ tới việc này mà không cần suy nghĩ.

...

Gió càng lúc càng mạnh, ngay cả biển báo chỉ đường bằng sát cũng lung lay sắp đổ, dọc đường còn có thể thấy những công nhân đang hối hả dỡ bỏ các công trình dễ bị gió thổi bay.

Đường cao tốc hoàn toàn không tắc nghẽn như ngày thường, hầu như không có phương tiện qua lại, chỉ có Hoắc Hào Chi đạp ga phóng xe như bay.

Bình thường muốn từ cao tốc Hải Huệ đến bờ biển phải mất một tiếng, lần này Hoắc Hào Chi chỉ tốn hai mươi phút là tới.

Hai người đi cùng anh run sợ: "Cậu Hoắc, sau khi kết thúc chuyện này chắc anh không bị thu hồi bằng lái xe đâu nhỉ?"

Hoắc Hào Chi không trả lời.

Anh không phải người thành phố G, xuống cao tốc xong cũng không quen đường, may mà trên xe có hai người địa phương, không đến mức làm trễ tiến độ.

Tới gần biến, ba người thấy những con tàu đang tranh thủ cập cảng để tránh gió.

Trời đổ cơn mưa nhẹ, nơi giao nhau của trời và biển u ám xám xịt, cách cửa sổ xe vẫn có thể cảm nhận tiếng gió rí gào đáng sợ.

Theo lời tên khi nãy, đám bắt cóc không quen biết nhau nhưng mỗi người được phân công công việc cụ thể. Phụ trách đưa Kiều Vi từ bệnh viện tới đây có tổng cộng sáu người. Trong đó hai anh em kia vừa từ đế đô tới, lần đầu bước lên thành phố G đã gặp cơn bão lớn như vậy, ngay cả ra vào và cửa sổ cũng muốn tan tành.

Xét cho cùng căn biệt thự hướng biển kia đã bị gió biển và nước biển quanh năm bào mòn, nhìn rất cũ kỹ, mặt hướng ra biển được trang bị cửa kính trong suốt từ trần nhà đến sàn nhà, không ai dám bảo đảm nó có thể vượt qua cơn thảm họa lần này không.

Trước khi đi bọn chúng khắc khẩu với bốn người còn lại, nhưng vì thấy gió càng ngày càng nguy hiểm nên lặng lẽ giải tán.

Hai người đi trước, mọi người mỗi người một ngã, cũng không biết còn bao nhiêu người đang canh giữ ở biệt thự.

...

Đến gần chỗ có thể quan sát biệt thự bên bờ biển, sợ người bên trong phát hiện, ba người dừng xe cách đó không xa, chậm rãi tiếp cận từ điểm mù của biệt thự.

Không có kiến trúc gì quanh biệt thự, nếu là bình thường, nó sẽ là một nơi lý tưởng để trông coi.

Cũng may gió cát đang gào thét, tầm nhìn thấp, đúng lúc yểm hộ cho ba người lặng lẽ tiếp cận.

Đúng như dự đoán, cửa biệt thự đóng chặt, mặt hướng ra biển được làm từ kính trong suốt, mặt trái có thanh chống trộm bằng kim loại.

Ba người chỉ có thể lựa chọn leo lên sân thượng, mở cửa đi xuống từ đó để giảm thiểu sự báo động của bọn bắt cóc bên trong.

Đi nửa vòng quan sát địa hình, đến khúc ngoặt, cảnh sát đặc nhiệm thấy có thể trèo lên từ ống nước được, mừng rỡ khôn xiết, chân vừa bước ra nửa bước lập tức bị Hoắc Hào Chi kéo lại.

Có camera theo dõi!

Người nọ nhìn khẩu hình của anh, sợ hãi vỗ ngực: "Cảm ơn."

Hoắc Hào Chi lắc đầu, giơ tay chỉ lên trên: "Đi lên từ gara được không?"

Người nọ lùi hai bước quan sát, do đạc góc độ, gật đầu: "Có thể." Cậu ta quay đầu nhìn anh, cười nói, "Không ngờ cậu có thiên phú làm nghề của chúng tôi đấy."

...

Kiều Vi ở trong phòng nghe tiếng gió cả buổi sáng, cô không ngờ tiếng gió có thể chấn động khiến hai tay nhức nhối, đầu óc lâng lâng.

Kể từ lúc nghe thấy ngoài cửa lại có tiếng động, Kiều Vi dám thử dùng sức mở cửa, sợ bị nghe thấy.

Gió biển ngày càng dữ dội, bầu không khí ngột ngạt trong phòng cũng rất khó chịu, từ sáng qua cô chưa ăn gì cả, chỉ uống nửa chai nước nhỏ.

Vì ra nhiều mồ hôi, người cực kỳ thiếu nước.

Người vừa rời đi lần nữa vòng lại, Kiều Vi dán lỗ tai lên vách tường, vẫn có thể nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng người đi lại, lúc ẩn lúc hiện, so với thời tiết bên ngoài càng khiến người ta có cảm giác không an toàn.

Một mình ở đây lâu, cô chỉ biết thời gian đang trôi đi, hoàn toàn không biết đã qua bao lâu, ngay khi sắp lần nữa mơ màng thiếp đi, cô lại nghe tiếng gõ cửa sổ.

Nhẹ nhàng, rất có quy luật.

Tiếng gió và sóng biển bên ngoài quá lớn, ban đầu cô còn tưởng chỉ là ảo giác, mãi đến khi mơ hồ phát hiện có người gọi tên mình, Kiều Vi ngồi bật dậy.

Đúng là có người đang gọi cô, hơn nữa hình như là tiếng của Hoắc Hào Chi.

Khoảnh khắc đó, Kiều Vi suýt chút bật khóc.

Cách tấm cửa kính, Hoắc Hào Chi đứng ngay trước mặt cô.

Không phải cảnh trong mơ, cũng không phải ảo tưởng, anh thật sự đang ở trước mắt cô.

Kiều Vi không biết sao anh có thể tìm tới nơi này, tốn bao nhiêu sức lực và thời gian, cũng không biết anh bò lên bằng cách nào.

Gió rất lớn, Hoắc Hào Chi chỉ có thể nắm chặt tường mái mới đứng vững được.

Quần áo ngày thường sạch sẽ bị rách mấy chỗ, tay áo bị tùy ý vén lên, dơ bẩn, mặt mày trông cũng rất chật vật, chỉ có đôi mắt đen nhánh khi nhìn thấy cô liền phát sáng.

"Vi Vi..."

Anh cong môi, cười trấn an cô.

Hàm răng trắng tuyết.

Lúc này Kiều Vi mới phát hiện thật ra cô không hề nghe thấy tiếng của anh, nhưng khoảnh khắc khi nãy cứ như tâm linh tương thông, vận mệnh chú định bỗng nhiên có cảm ứng.

"Anh mau xuống đi!" Kiều Vi không nhịn được nữa, bật khóc, lắc đầu với anh, "Hào Chi anh mau xuống đi, gió lớn lắm, ở ngoài đó rất nguy hiểm."