"Anh về đi, em muốn nghỉ ngơi." Kiều Vi nhẹ giọng.

Hoắc Hào Chi lắc đầu, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự cầu xin, anh nắm chặt tay cô không chịu buông, cuối cùng vẫn bị Kiều Vi từng bước gạt từng ngón tay.

Cô xoay người bỏ đi, càng đi càng nhanh. Cô sợ Hoắc Hào Chi đuổi theo.

Mãi đến khi vào thang máy, cô mới dám quay đầu nhìn qua khe hở thang máy trông thấy Hoắc Hào Chi.

Anh cầm áo khoác rũ xuống đất, ngơ ngẩn đứng yên không cử động, ánh mắt trông mong nhìn về hướng cô như bức tượng điêu khắc.

Cửa thang máy cuối cùng cũng khép lại, cả người Kiều Vi mềm nhũn, phải đỡ vách tường mới miễn cưỡng đứng vững, khoang bụng như bị ném vào lửa, nóng rát đau đớn, sau đó liền ho khan liên tục như mới vừa hóa trị.

Người phía sau bị cô dọa sợ, vội hỏi: "Cô gái, cô không sao chứ?"

Thang máy tới rồi.

Kiều Vi vừa che miệng vừa xua tay, lảo đảo chạy về phòng bệnh, đóng cửa toilet.

Cô gần như nôn hết những gì ăn vào hôm nay, ngay cả nội tạng cũng muốn nôn ra, cô vọt vào bồn cầu hết lần này đến lần khác, mãi đến khi thấy có máu, cô mới cố ép bản thân dừng lại.

Kiều Vi thở hổn hển ngồi xổm xuống, đưa tay lau môi, lại thấy có vết máu.

Cô lấy khăn giấy lau khô, sau đó xả nước.

Đây không phải lần đầu.

Cho dù tất cả mọi người đều gạt tình hình bệnh của cô, đều nói theo hướng tốt, nhưng cơ thể là của mình, Kiều Vi biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân hơn bất cứ ai.

Cô luôn tự nhủ phải phấn chấn lên, duy trì tinh thần vui vẻ, nhớ rõ từng lời dặn của bác sĩ, cố gắng ăn cơm, uống thuốc phối hợp điều trị, hằng ngài dậy sớm tập thể dục...

Ngay cả như vậy, bệnh tình vẫn chuyển xấu.

Nhưng cô muốn sống.

Nhịn đến lúc này, cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đau đến khóc thành tiếng.

Nếu có thể, cô thật sự hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.

Cô còn rất nhiều chuyện chưa kịp làm, còn rất nhiều rất nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành, còn nợ anh rất nhiều thứ lại không kịp hoàn lại.

...

Sửa sang xong, bước ra khỏi toilet, Kiều Vi phát hiện có người ngồi bên cửa sổ.

Cô giật mình, vội lau khô nước mắt, đang muốn lên tiếng, đèn mở, người trước cửa sổ quay đầu.

Tịch Việt dời mắt khỏi đôi mắt cô, hỏi: "Thất vọng sao?"

"Không có."

"Nếu đã không nỡ, tại sao còn nói những lời đó đuổi người ta đi?"

"Vậy em nên nói gì đây?"

"Ở bên em, hoặc là em yêu anh."

Cô khẽ cười: "Đây không giống những lời anh sẽ dạy em nói."

Tịch Việt gật đầu: "Ừ, trước đây chắc chắn không. Em biết anh thay đổi suy nghĩ từ khi nào không?"

Kiều Vi lắc đầu.

"Chính là từ cơn bão đó." Anh cầm ly nước ngồi dựa vào sô pha, một mình chìm vào hồi ức, "Gió bên bờ biển lớn như vậy, Chí Quân bảo hai người bọn họ khó khăn lắm mới kéo được Hoắc Hào Chi lên nhưng một mình em lại giữ được anh ta lâu đến thế. Anh nhớ tới sinh nhật đầu tiên khi em tới nhà, mẹ em tặng em một cái hộp nhạc."

Kiều Vi cũng nhớ: "Là hộp nhạc có thể chơi 156 nốt của bài câu chuyện của mùa xuân."

"Rõ ràng em rất thích nhưng lại giấu nó trong ngăn tủ, có một hôm lấy ra thì lại phát hiện nó đã hỏng. Em tìm rất nhiều nơi nhưng không có chỗ nào có cách sửa, cuối cùng phải tự tìm dụng cụ, phân tích máy móc, tốn nửa ngày mới sửa được."

"Không hẳn là rất thích..."

"Đừng vội phản bác anh, mãi lảng tránh cảm xúc của mình sẽ đau khổ hơn mất đi đấy. Thật ra em thích anh ta hơn cả bản thân tưởng tượng. Vi Vi, em cứ như vậy sẽ rất mệt."

Anh thở dài, đứng dậy ôm Kiều Vi vào lòng, cô rất gầy yếu, dù mặc áo khoác dày cũng không giấu được dáng người đơn bạc.

"Vi Vi, anh chỉ mong em có thể vui vẻ."

...

Hoắc Hào Chi đương nhiên không phải người dễ bị từ chối, sau đêm đó, mấy ngày liên tiếp anh dành thời gian ở bệnh viện nhiều hơn, công việc cũng mang lên bệnh viện làm, buổi tối ngủ trên sô pha.

Chỉ là Kiều Vi đã quyết tâm đuổi anh đi, không chịu nói chuyện với anh dù chỉ một câu.

Ngay cả Điền Điềm cũng nhìn ra manh mối, sáng sớm lúc lấy máu cô hỏi nhỏ: "Vi Vi, cô và cậu Hoắc cãi nhau à?"

Thấy Kiều Vi không trả lời, Điền Điềm khuyên: "Đã là lúc nào rồi sao lại bỏ qua người tốt như vậy chứ..."

Mọi người đều không hiểu, bạn trai như Hoắc Hào Chi trên đời này rất ít, rốt cuộc Kiều Vi không hài lòng ở điểm nào chứ.

Chỉ có Kiều Vi biết anh càng tốt, cô càng không thể hại anh.

Cơ thể cô bắt đầu có dấu hiệu kháng thuốc với thuốc nhắm mục tiêu (*), qua phân tích gen hiện nay rất khó tìm được loại thuốc thay thế mà không gây độc tính nghiêm trọng cho đường tiêu hóa. Kiều Vi mất cảm giác ngon miệng, đầy bụng, dạ dày còn đau hơn phản ứng khi làm hóa trị.

(*) Thuốc nhắm mục tiêu: là thuốc ngăn chặn sự phát triển của tế bào ung thư bằng cách can thiệp vào phân tử cần thiết cho sự hình thành ung thư và sự phát triển của khối u.

Mấy ngày liên tục cô nôn nhiều đến mức không thể uống nước, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng để duy trì, dù ngủ, bụng cũng loáng thoáng khó chịu, trán ướt đẫm mồ hôi.

Ban đêm mỗi tiếng Hoắc Hào Chi dậy một lần, cho cô uống thuốc, lau tay và mặt cho cô, là công việc vốn đã giao cho mẹ Kiều trong khoảng thời gian này.

3 giờ sáng, cảm nhận hơi nóng của chiếc khăn trên trán, trong bóng đêm Kiều Vi mở mắt, bình tĩnh nhìn Hoắc Hào Chi đang vắt khăn.

Anh hình như lại gầy hơn một chút.

Lại xoay người, dưới ánh trăng, đôi mắt anh có màu xanh, cằm đầy râu chưa kịp cạo.

Kiều Vi nhớ tới lần đầu gặp anh. Khi đó Hoắc Hào Chi cao lớn đẹp trai, khí phách hiên ngang, ánh mắt đầy sự kiêu ngạo.

Khác hoàn toàn với bây giờ, anh hình như đã trưởng thành rất nhiều.

"Tỉnh rồi?" Hoắc Hào Chi thấp giọng hỏi, gấp chiếc khăn lại, ngẩng đầu, lại ngẩn ra.

Trong bóng tối, anh chỉ thấy nơi đôi mắt của cô có thứ gì đó lóe lên.

Ngây ra một lúc Hoắc Hào Chi mới hoàn hồn, Kiều Vi đang khóc.

"Hào Chi... Xin anh đấy, anh đi đi. Anh sẽ gặp được người tốt hơn, sẽ kết hôn với ngươi tốt hơn."

Lồng ngực như bị đào ra, Hoắc Hào Chi chỉ cảm thấy trái tim mình bắt đầu chảy máu.

Dù là thể xác hay linh hồn, bao nhiêu đau đớn như vậy anh lại không có cách nào chia sẻ thay Kiều Vi.

Anh bước vội ra ngoài, xin điếu thuốc và bật lửa từ một người đàn ông không quen biết.

Sau đó bước nhanh đến cuối hành lang, hút một chút.

Đây là điếu thuốc đầu tiên Hoắc Hào Chi chút từ lúc Kiều Vi nằm viện.

Anh hút thuốc đã nhiều năm, cực kỳ nghiện thuốc lá, trước đây không biết tốn bao nhiêu công sức mới nhịn được, lâu rồi nếm lại mùi thuốc lá anh vốn tưởng sẽ hạnh phúc, không ngờ vừa hút lại sặc ho mấy tiếng.

Hoắc Hào Chi chậm rãi hút hút xong điếu thuốc, trong khói thuốc, anh ném gạt tàn vào thùng rác.

Anh quay lại phòng bệnh, lần nữa giặt khăn lông, thay chậu nước, giúp Kiều Vi lau lần cuối cùng, lại đút thuốc cho cô.

Làm xong tất cả đâu vào đây, anh đặt nụ hôn nhẹ lên trán Kiều Vi.

"Anh biết rồi. Anh sẽ đi. Tất cả yêu cầu của em anh đều đồng ý."

Anh mở to mắt nhớ kỹ khuôn mặt cô, cố nén nước mắt, nhẹ giọng nói cô nghe.

...

Tầng 19 không còn thấy cậu thiếu gia trẻ tuổi anh tuấn tới nữa.

Các y tá vừa nhớ vừa tiếc, ngầm nghị luận.

"Chắc không phải chia tay rồi chứ?"

"Vậy ban nhạc cũng phải giải tán sao? Nước chúng ta hiếm lắm mới có ban nhạc lọt vào bảng billboard, tiền đồ rộng lớn như vậy..."

"Không phải cô gái chơi guitar nói linh hồn của ban nhạc là Kiều Vi sao? Ban nhạc xây dựng là vì cô ấy, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, ban nhạc giải tán cũng là chuyện bình thường."

"Cái cậu chơi guitar sắp vào đại học, tay organ và tay trống sắp ra nước ngoài du học..."

Mấy người khe khẽ nói nhỏ bị Điền Điềm đập mạnh tập tài liệu xuống cắt ngang.

"Đừng nói bậy, Kiều Vi nằm viện không phải ngày một ngày hai, muốn chia tay sao phải chờ tới lúc này hả?"

"Vậy sao gần đây bạn trai cô ấy không tới..." Có người ngập ngừng hỏi.

Điền Điềm nghẹn lời.

Tôi thấy trên mạng có người đăng tin nóng nói cậu ấy sắp kết hôn, đối tượng hình như là thiên kim của Đức Lâm, khi nãy tôi còn thuận tay lưu ảnh của cô ấy."

"Đẹp không?"

"Đẹp, thiên kim hào môn nhiều tiền như vậy muốn xấu cũng khó."

"Cho tôi xem..."

Mọi người đều muốn xem ảnh cô gái, không biết ai trượt tay, trong lúc tranh, di động rơi giữa trung tâm hành lang.

Kiều Vi đỡ xe lăn, cúi người nhặt di động trước mặt lên, nhẹ giọng hỏi: "Di động của ai vậy?"

Khoảnh khắc thấy người tới, nhóm y tá lập tức sợ tới mức im bặt.

Không ai dám nhận, Kiều Vi chỉ có thể đặt nó ở quầy phòng y tá, tiếp tục ngồi xe lăn về phòng bệnh. Điền Điềm chạy theo giúp cô đẩy xe lăn.

"Vi Vi, cô đừng nghe họ nói bậy, bọn họ chỉ là rảnh rỗi không có gì làm mà thôi..."

"Tôi không sao." Kiều Vi ngắt lời, quay đầu cười.

"Thật... Thật sự không sao ư?"

"Ừ."

Kiều Vi về phòng, cầm ipad lên, vừa mở giao diện liền thấy tin tức mấy y tá vừa thảo luận.

Quý Viên cầm chăn tới, Kiều Vi vội tắt màn hình, để bạn tốt trải chăn lên đùi.

"Bác sĩ nói cậu không thể bị cảm, đi đâu ra ngoài cũng phải mang theo chăn đấy."

Kiều Vi gật đầu, lại hỏi: "Hai cậu đặt vé máy bay chưa?"

Câu này Quý Viên cực kỳ không thích nghe, cô quay về sô pha ngồi: "Mua rồi mua rồi, sao cậu cứ vội đẩy mọi người bên cạnh cậu ra xa vậy hả!"

Nhà trường đã vì hai người họ mà kéo dài kỳ hạn nhập học, ngày này dù muộn nhưng rồi cũng tới.

"Rùa con của tớ muốn chăm sóc cậu, ba mẹ tớ muốn chăm tớ còn không cho đấy, cậu phải nhớ đút nó ăn, lần sau tớ về tự tay giao cho tớ."

Con đùa đen Quý Viên để bên bệ cửa sổ phòng bệnh Kiều Vi lúc này đang bơi lội trong cái bể nho nhỏ.

"Được."

"Bản thân cậu cũng phải khỏe lại."

"Được."

"Ngày mai phải đưa tớ ra sân bay."

"Được."

Tất cả Kiều Vi đều gật đầu đồng ý.