Bữa này vẫn không ngon miệng, tới cuối cùng Giang Nhược không khỏi nghi ngờ, phải chăng Tịch Dữ Phong có siêu năng lực gì đó khiến người ta chán ăn.

***

So với bên ngoài xôn xao truyền tin, phản ứng của đương sự Giang Nhược có thể gọi là việc chẳng liên quan đến mình.

Tin vịt này nửa thật nửa giả, lại không phải chuyện vẻ vang gì, vốn đã không thể công khai bác bỏ lời bịa đặt. Hơn nữa nó cũng không gây nên tổn thất thực tế, dù người ta ngấm ngầm ăn nói khó nghe hay nhìn bằng ánh mắt khinh thường đến đâu chăng nữa thì cũng không thể đuổi cổ diễn viên cố gắng làm việc và chưa từng mắc lỗi ra khỏi đoàn phim.

Kết thúc công việc quay phim trong ngày, Đường Giai Niệm gọi cậu đến phòng nghỉ, Giang Nhược còn tưởng cô lại mang đồ ăn ngon muốn chia sẻ, ra trò thần bí vậy cơ.

Đường Giai Niệm vội nói: "Này nhá, ngoài kia nói cậu như thế mà cậu vẫn có lòng dạ ăn à."

Giang Nhược đặt mông ngồi xuống sô pha, nhón bịch hạt dẻ trên bàn bóc ra cắn: "Không ăn thì làm gì, tôi lại chẳng chặn được miệng người ta."

Đường Giai Niệm đi đi lại lại trong phòng, giậm chân bảo: "Đều tại tôi."

Cô nói mà vành mắt đỏ hoe, có vẻ sắp khóc.

Làm Giang Nhược luống cuống không ăn nổi hạt dẻ, vừa mau chóng kéo cô nàng ngồi xuống sô pha vừa đưa khăn giấy: "Đừng khóc chứ, nếp nhăn hai bên cánh mũi hiện ra rồi kìa, cả nếp nhăn ở khoé mắt cũng... Ôi cậu quên ngày mai có mấy cảnh khóc đấy hở, giờ khóc hết đến khi ấy phải làm sao?"

Đường Giai Niệm nghe vậy khóc không được cười cũng không xong, cầm khăn giấy chấm khoé mắt: "Có ai dỗ dành như cậu không?"

Giang Nhược thấy cô nín rồi bèn cười nói: "Có tác dụng là được."

Sau khi bình tĩnh lại, Đường Giai Niệm kể lý do dạo này hay tới tổ B cho Giang Nhược nghe.

Chuyện là cô đang hẹn hò với nam phụ số ba trong phim, chính là diễn viên nam tên Tô Dịch.

Đường Giai Niệm nổi tiếng bằng thực lực, người yêu là idol mới lấn sân sang phim ảnh, cũng đang trong thời kỳ sự nghiệp lên cao, tất nhiên không định công khai. Ngay cả quản lý đôi bên cũng không biết chuyện, thế nên chẳng sợ bị hiểu lầm, để hai người đụng nhau trong một đoàn phim.

"Cho nên," Giang Nhược hơi hiểu, "cậu đi gần tôi là để phân tán sự chú ý của mọi người, nói cách khác là lấy tôi ra làm lá chắn?"

Đường Giai Niệm xua tay liên tục: "Cũng không hẳn... Ban đâu nghĩ thế thật, nhưng sau đó phát hiện con người cậu rất tốt, mới..."

Tự nhiên được làm người tốt, Giang Nhược giơ hai tay đầu hàng: "Nói trước tôi không có ý quyến rũ cậu đâu, chắc cậu cũng nghe rồi, tôi thích đàn ông."

"Tôi biết, đương nhiên tôi biết." Đường Giai Niệm sợ bị hiểu lầm, vội bảo: "Tôi muốn làm bạn với cậu, dù gì cậu cũng tốt bụng, hơn nữa... lúc ấy tôi với Tô Dịch cãi nhau, tôi không muốn gặp anh ấy."

Nghe hết nguyên nhân, đến lượt Giang Nhược dở khóc dở cười. Té ra cậu chẳng những là lá chắn mà thời khắc quan trọng còn có thể giữ chức cảng tránh gió.

Đường Giai Niệm nói xong vẫn không quên cảnh cáo Giang Nhược: "Không được kể vụ này ra đâu đấy."

Giang Nhược bị ép hóng chuyện lên tiếng nhắc nhở: "Đã lo thì cậu không nên kể cho tôi chứ."

Đường Giai Niệm ngớ người. Cô cúi đầu, cảm xúc lại nghẹn ngào: "Nhưng tôi không kể với ai được cả, tôi chỉ cảm thấy cậu đáng tin."

Nghĩ rằng trước mặt chỉ là một cô nhóc vừa tròn mười chín, từ nhỏ đã được bố mẹ nuông chiều, hoạt động trong giới giải trí luôn thuận buồm xuôi gió chưa từng ăn trái đắng, rốt cuộc Giang Nhược cũng thở dài đảm nhận vai "anh trai tri kỷ" thêm lần nữa.

"Cam đoan với cậu trước, tôi sẽ không nói chuyện này ra, nếu không sau này tôi diễn cái gì flop cái đấy."

"Sau đó thì, dù hai bọn cậu không muốn công khai quan hệ yêu đương, phân tán mục tiêu là để bưng tai bịt mắt người khác, thật ra cũng không cần thiết làm tới mức này, trái lại còn khiến người ta nghi ngờ ấy."

"Nghe câu giấu đầu hở đuôi rồi nhỉ? Cậu có quan hệ tốt đẹp với mọi người xung quanh, cả các thành viên trong đoàn phim cũng thế, bây giờ người ta chỉ nhìn bề ngoài, cảm thấy cậu thân thiết với tôi, lâu dần sẽ nhận ra cậu thân thiết với tất cả trừ một mình Tô Dịch, đến lúc đó cậu cảm thấy mọi người sẽ suy đoán quan hệ của hai bọn cậu thế nào."

Được Giang Nhược nhắc nhở, Đường Giai Niệm bỗng giật mình: "Tôi, tôi chưa nghĩ nhiều tới vậy."

"Người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc." Giang Nhược nói: "Có những việc càng đặt mình vào trong đó càng không phát hiện ra vấn đề."

Đường Giai Niệm rặt một vẻ xin nhận dạy bảo.

Lời đã nói hết, cả hai đồng ý vẫn làm bạn bè, có điều không cần cố ý gần gũi vì che đậy hay dỗi ai.

Đường Giai Niệm còn cãi bướng không chịu nhận: "Tôi chẳng cố ý dỗi ảnh."

Giang Nhược mỉm cười: "Ò, cậu bị thu hút bởi sức hấp dẫn và nhân cách của tôi."

Ra khỏi phòng nghỉ thì tiện tay lấy mấy gói chân vịt, Giang Nhược ngại phiền nên từ chối lời mời cùng ăn tối của Đường Giai Niệm, định bụng về khách sạn úp bát mì cho xong bữa.

Cậu ra đến cửa bỗng nhớ ra gì đó bèn quay người lại: "Ừm thì..."

Đường Giai Niệm đang cầm điện thoại cười ngọt ngào, nghe vậy ngẩng đầu: "Sao đấy?"

Giang Nhược nhìn dáng vẻ hạnh phúc chìm đắm trong tình yêu của cô nàng, không thốt nên nổi mấy câu khuyên nhủ quá tỉnh táo.

Mà cậu cũng không có lập trường ấy.

"Không có gì." Thế là Giang Nhược lại đút tay vào túi: "Tôi đi trước đây, cậu ngủ sớm chút, đừng quên ngày mai phải quay cảnh quan trọng."

Địa điểm quay khá gần khách sạn đoàn phim thuê, Giang Nhược hiếm khi thảnh thơi, đi về chậm rì rì.

Trên đường Giang Nhược gọi điện cho An Hà, xác nhận cậu ta đã xuất viện về nhà, báo cáo kiểm tra sức khỏe mới nhất cho thấy các chức năng cơ thể bình phục rất tốt, cậu vẫn nhắc: "Ở nhà nghỉ ngơi một tuần hẵng đi làm lại, nghe rõ chưa?"

An Hà làu bàu: "Nhưng em rảnh rỗi không chịu được."

"Thế tưới hoa hộ anh."

"Qua cả mùa đông còn sống được à?"

"Không biết, mày ra ban công xem thử đê."

Sau một loạt tiếng bước, An Hà kinh ngạc nói vào điện thoại: "Hình như sống tất đấy, em tưới bây giờ đây!"

Dường như nhìn thấy cả niềm vui hiện trên khóe mắt cậu ta, Giang Nhược không nén nổi cười: "Tưới ít thôi, khô còn hơn úng nước."

"Biết rồi."

Trong quá trình tưới hoa, An Hà không cúp điện thoại, cả hai tán dóc thêm đôi câu.

"Hôm nay em gặp một người ở bệnh viện." Đầu dây bên kia vang lên tiếng nước chảy ào ào, An Hà đang múc nước đổ bình: "Trông quen lắm."

Giang Nhược hỏi: "Đàn ông hả?"

"Ừa."

"Trai đẹp?"

"... Ừm."

"Anh cảnh cáo mày đừng nhận anh lung tung." Giang Nhược nhắc nhở ngay: "Đâu phải ai cũng như anh, coi chừng lại giống lần trước..."

"Em biết mà." An Hà sợ nghe cậu lải nhải: "Chỉ là cảm thấy từng gặp ở đâu đó, em nhìn anh ta mấy bận, anh ta cũng nhìn em."

"May không phải ở quán bar." Giang Nhược thật sự thấy may: "Không thì lúc này hai người đã quấn trên giường rồi."

"Dù em muốn thì tình trạng cơ thể bây giờ cũng không cho phép."

"... Mày còn muốn thật á!?"

An Hà bật cười thành tiếng: "Tận hưởng thú vui trước mắt chứ ạ, em không giống anh, mặt đẹp hại nước hại dân nhưng sống như nhà tu khổ hạnh."

Thình lình bị cười nhạo thiếu kinh nghiệm giường chiếu, Giang Nhược phần nào không chịu thua: "Sao mày biết anh chưa... ấy ấy."

An Hà hỏi: "Chưa ấy ấy gì?"

Giang Nhược tính mượn chuyện trải qua đêm xuân với ai đó lần trước để vùng lên làm người khổng lồ, cơ mà vướng chỗ công cộng, không tìm được cách hình dung thích hợp.

Chưa lên giường với ai?

Không đời nào.

Chưa quan hệ bao giờ?

Lộ liễu quá.

Chưa làm t1nh?

Chẳng khác hai cái trước.

Chưa tiếp xúc với chuyện yêu?

Ọe, da gà da vịt rơi đầy đất rồi.

An Hà ở bên kia gặng hỏi: "Cái gì? Anh có nói hay không."

Giang Nhược tức trợn mắt, đâm lao đành phải theo lao: "Anh mày không phải nhà tu khổ hạnh nhá."

An Hà ngạc nhiên: "Ai làm anh à?"

Tai Giang Nhược bắt đầu nóng bừng, không ngờ mình lại thuần khiết đến vậy.

"Thì... một tên đàn ông."

"Đàn ông thế nào?"

"Hai tai hai mắt một mũi một miệng."

"Dưới nhà có một con mèo hoang đi ngang qua."

"Sao?"

"Giống hệt anh miêu tả."

Giang Nhược phá lên cười: "Anh ta không phải mèo hoang, mà kém lắm thì cũng là... mèo Ba Tư [1] ấy."

[1] Mèo Ba Tư:

Cao quý, kiêu ngạo, hờ hững.

Vất vả lắm mới bế được nó mà nó cũng lạnh nhạt thờ ơ, sểnh ra một tí là chuồn khỏi lòng mình ngay.

Càng nghĩ càng cảm thấy ví dụ này chuẩn xác, Giang Nhược hát ngâm nga, vui vẻ cả đường, gần tới khách sạn còn lợi dụng xung quanh thưa người làm vài động tác đá chân và Ballonné [2] trong ba lê.

[2] Là động tác này:

Cậu nhảy xa, tiếp đất rồi ngẩng phắt đầu, trông thấy đằng xa có một chiếc xe màu đen đang đỗ.

Trông quen quen.

Có người đứng cạnh xe, sơ mi quần đen, cao lớn cô độc, áo khoác vắt trên khuỷu tay, một tay đút túi, tay kia kẹp thuốc lá, đốm lửa đỏ tươi lập lòe giữa sắc trời mờ tối.

Giang Nhược ngây ngẩn mãi, đoạn cất bước đi về phía trước.

Vừa đi cậu vừa nghĩ... Không phải chứ, nhanh vậy đã đến tận nơi đòi nợ rồi à?

Không đúng, chắc là anh tới tìm Chu Hân Dao, chẳng phải người ta ở đoàn phim bên cạnh hay sao.

Bấy giờ Giang Nhược mới yên tâm, âm thầm dời tầm mắt sang chỗ khác, giả vờ tập trung thưởng thức phong cảnh lúc tối trời.

Nhưng khi cậu đặt trên lên bậc thềm trước khách sạn, tiếng còi xe văng vẳng bên tai.

"Anh Giang." Lão Lưu thò ra khỏi xe, gọi: "Ở đây!"

Giang Nhược bị chỉ đích danh không thể không xoay người, nhoẻn miệng cười với lão Lưu, lúc nhìn Tịch Dữ Phong thì đã rất cố gắng diễn nhưng vẫn sượng: "Trùng hợp quá Tổng giám đốc Tịch, ngài cũng tới chơi à?"

*

Cậu không ăn được mì.

Không bao lâu đạo diễn tuyển vai đã nhiều ngày không xuất hiện hùng hổ chạy đến, dẫn theo nhà sản xuất, nhân viên đoàn phim, chỉ đạo quay phim và một đám người, nghe đâu tổng đạo diễn đang trên đường qua đây nhưng kẹt xe nên tới trễ.

Tịch Dữ Phong tỏ vẻ mình hiểu: "Mọi người làm việc đi, tôi tùy tiện xem thôi."

Tất nhiên không thể tùy tiện được, dưới sự dẫn dắt của đạo diễn Chu, mọi người đi dạo một vòng phim trường.

Đến tổ B, chỉ đạo quay phim chỉ sân khấu nhỏ trong phòng tập: "Hôm nay thầy Giang nhảy ở chỗ đó, bật đèn chiếu là hiệu quả tuyệt vời."

Đạo diễn Chu điên cuồng nháy mắt ra hiệu: "Còn không đưa ảnh gốc ra đây cho Tổng giám đốc Tịch xem."

Giang Nhược bỗng dưng được thăng cấp thành "thầy", giật mình vội cản: "Đừng, có gì đẹp đâu."

Đạo diễn Chu xin chỉ thị của sếp lớn: "Vậy Tổng giám đốc Tịch thấy chúng ta nên dùng bữa trước, hay là..."

Từ nãy đến giờ Tịch Dữ Phong không hề phát biểu quan điểm về cách sắp xếp của đoàn phim, lúc này cũng vậy.

Anh nhìn Giang Nhược và hỏi: "Đói à?"

Đầu óc Giang Nhược trống rỗng trong giây lát, vô thức "ừm".

Có được đáp án, Tịch Dữ Phong nói với mọi người như chuyển lời: "Thế ăn cơm trước."

Tới khi ngồi xuống bàn ăn, tinh thần bỏ đi đã trở về, Giang Nhược mới vỡ lẽ Tịch Dữ Phong đang giữ thể diện cho mình.

Nguyên nhân không nói cũng rõ, lần trước cậu giúp Tịch Dữ Phong, lần này tình thế đảo ngược, Tịch Dữ Phong bèn thuận tay giúp lại.

Dẫu sao cái kiểu có qua có lại thế này phù hợp trình tự giao dịch nhất.

Cũng không phải cậu chưa từng nghĩ tới khả năng anh đặc biệt đến vì chuyện đã xảy ra, thế nhưng trên bàn đạo diễn Chu hỏi sao hôm nay Tổng giám đốc Tịch lại có thời gian rảnh ghé chơi, Tịch Dữ Phong trả lời là đánh golf với bạn ở gần đây nên tiện đường tới xem thử, suy nghĩ hoang đường của cậu bị phủ định trong nháy mắt.

Không hiểu sao Giang Nhược lại thở phào nhẹ nhõm.

Bữa này vẫn không ngon miệng, tới cuối cùng Giang Nhược không khỏi nghi ngờ, phải chăng Tịch Dữ Phong có siêu năng lực gì đó khiến người ta chán ăn.

Có điều Tịch Dữ Phong cũng không động đũa mấy, không biết là thức ăn không hợp khẩu vị hay trước khi đến đã ăn rồi, cậu nhớ dạo trước ở Cẩm Uyển anh cũng ăn cực kỳ ít, động tác thong thả ung dung, rất dễ tạo cho người ta cảm giác thanh nhã.

Lại càng giống mèo Ba Tư hơn.

Ăn xong, Giang Nhược thừa dịp các lãnh đạo hãy đang bàn việc, kiếm cớ dạ dày khó chịu lủi đi êm đẹp.

Về phòng khách sạn, Giang Nhược cởi giày nhảy lên giường nằm. Cậu sờ túi áo, thấy chân vịt vẫn còn nguyên xé thì bao bì bỏ vào miệng nhai rộp rộp, bấy giờ mới cảm thấy mình sống lại.

Cậu ăn hết gói này đến gói khác, lúc ăn cũng không nhàn rỗi, lật người nằm sấp trên giường lấy quyển kịch bản dưới gối, vừa ngậm chân vịt vừa giở ra đọc.

Ngày mai không chỉ nữ chính có cảnh quan trọng mà nam phụ cũng có.

Đó là cảnh Tạ Phương Viên ngã trên sân khấu, bị thương gân gót chân. Chuyện xảy ra đương khi nhà họ Tạ gặp khó khăn, công ty của mẹ Tạ xảy ra vấn đề về xoay vòng vốn, mẹ Tạ phải nhập viện vì bệnh tâm thần, giữa lúc rối ren, bố Tạ liên tục thúc giục Tạ Phương Viên vào viện làm kiểm tra, dù sao loại bệnh này cũng có tỉ lệ di truyền cực cao.

Cộng thêm việc người con gái trong lòng không chấp nhận lời tỏ tình của mình, Tạ Phương Viên chịu đựng áp lực từ nhiều phía, lúc múa mất tập trung, ngã từ trên sân khấu xuống.

Một lần nữa ôn lại tình tiết này, Giang Nhược vẫn không nhịn được thở dài... Chàng trai thê thảm quá.

Vậy nên vì sao mà trong thời khắc quan trọng, tình yêu luôn trở thành cọng rơm cuối cùng đè ép người ta?

Thà rằng chẳng cần cái năng lực yêu thương đấy.

Mỗi lần đụng phải thứ dính dáng đến tình yêu, Giang Nhược đều có thể duy trì tỉnh táo, dù là khuyên giải người khác hay khuyên nhủ chính mình.

Nhưng phản ứng bản năng cứ khăng khăng chống đối lý trí, cậu nghe thấy tiếng động ngoài cửa bèn nghiêng đầu nhìn sang, khi tầm mắt chạm phải Tịch Dữ Phong đang cầm thẻ phòng bước vào, trái tim vẫn đập dồn dập cực kỳ đáng thất vọng.

Tuy nhiên quy phản ứng này về phản xạ có điều kiện do hoảng sợ cũng vô cùng hợp lý.

Giang Nhược nhảy dựng trên giường, hai mắt trợn trừng, lơ mơ không rõ: "Sao, sao anh lại vào đây?"

Tịch Dữ Phong đứng yên ở cửa, biểu cảm cũng kinh ngạc hiếm thấy.

Nhưng anh vẫn bình tĩnh hơn Giang Nhược, nhìn thẻ phòng trong tay rồi nhìn người trong phòng, coi như đã hiểu.

"Thẻ phòng đạo diễn Chu đưa." Tịch Dữ Phong điềm tĩnh trần thuật: "Tôi tưởng đây là phòng trống."

Giang Nhược cũng không ngốc, tiêu hóa xong câu nói thì lặng lẽ ngồi về chỗ.

Bấy giờ cậu mới phát hiện mình đang ôm gối, ban nãy cuống quá nên quơ đại nó làm vũ khí.

Đương nhiên Tịch Dữ Phong cũng nhìn ra thủ đoạn phòng ngự tương đối buồn cười của cậu, khóe miệng cong lên rất khẽ, song lại hỏi một việc khác: "Dạ dày khó chịu à?"

Giang Nhược: "..."

Không trả lời được.

Giữa mùi ớt ngâm chua cay thơm phức tỏa khắp căn phòng, Giang Nhược nhai vội vã rồi nuốt nốt miếng chân vịt cuối cùng.

Sau đó cậu li3m môi, nói lí nha lí nhí: "Bây giờ... đỡ nhiều rồi."